Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 111: Chương 111






“Tôi muốn nghe.” Kỳ Dạ đẩy Thạch Lãng sang một bên, dán lỗ tai vào bụng cô.

Thạch Lãng nắm cổ áo cậu ném ra, giận dữ hét: “Nói thế nào tôi cũng là chú hai, tôi nghe trước, Cậu đợi ở bên cạnh!”

“Anh.......Anh.......Anh.......” Kỳ Dạ tức giận nhưng cũng chỉ có thể đứng trợn mắt, dù sao đánh cũng không lại hắn ta, không thể nói tục trước mắt Bánh bao đậu! Buồn bực!

Loan Đậu Đậu nhìn bọn họ quan tâm bảo bối trong bụng không khỏi khẽ cười. Có lẽ đứa bé này có thể hòa giải mối quan hệ của ba anh em nhà họ Thạch, nhìn xem bây giờ không phải Thạch Lãng cùng Kỳ Dạ ở chung một chỗ không phải rất tốt sao!

Thạch Lãng dán tai vào bụng cô, nín thở, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao lại im lặng? Có phải ngủ rồi không?”

“Làm sao biết chứ? Mới vừa rồi thật sự có đá em, anh không tin em sao?” Đậu Đậu cong miệng.

“Dĩ nhiên không phải, anh nghe lại thử.” Lỗ tai tiếp tục dán vào bụng cô, sắc mặt khẩn trương khiến Kỳ Dạ đứng một bên cũng nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng Bánh bao đậu.

Chợt.......

“Động.......Anh có nghe thấy......thật sự động.......” Thạch Lãng quỳ gối cạnh cô, ngửa đầu nhìn cô kích động sắp rơi nước mắt. Đôi tay run rẩy, giống như hắn ta mới là ba của đứa bé trong bụng!

Kỳ Dạ lập tức đi tới, dịu dàng nói với bụng cô: “Bảo bối, chú là chú út, cháu đá chú út một cái đi! Đá ngay đi, dùng sức một chút cũng được!”

Nói xong dán lỗ tai vào bụng cô, khẩn trương nín thở, ánh mắt không ngừng nhìn vòng vòng. Trong nháy mắt cơ thể cứng ngắc, máy móc đứng dậy nói về phía Thạch Lãng: “Tôi nghe thấy, thật sự là bảo bối nghe thấy lời tôi nói, đá rồi......A a a.......Tôi sắp làm chú út.......”

“A a.......Tôi sắp làm chú hai.......Vạn tuế!”

Hai người đàn ông kích động ôm chầm nhau, la to giống như hai người cùng xem đá bóng, ủng hộ một đội bóng. Nắm bả vai nhau nhảy trong phòng khách, hưng phấn: “Sắp đến rồi......sắp đến rồi.....sắp đến rồi.......”

Loan Đậu Đậu ngồi trên ghế salon nhìn hai người bọn họ hưng phấn không khỏi sờ bụng cười. Nếu như không nói ra đoán chừng người ta còn tưởng rằng trong bụng cô có hai ba bảo bối! Còn có người đàn ông đang ở Pháp, từ lúc cô mang thai đến giờ bắt đầu chăm sóc, mấy tháng mới về một lần, ngay cả lần đầu tiên đứa bé đá cô cũng không thể ở bên cạnh cô.

Nếu như không có Thạch Lãng cùng Kỳ Dạ, bậy giờ nhất định cô sẽ không vui như vậy.

Thạch Lãng đến công ty xử lý công việc, bây giờ không phải ngày nào cũng đi mà ba ngày đi một lần. Kỳ Dạ hưng phấn ngày ngày đi dạo cùng cô, lần này rốt cuộc cậu không bị anh ta trói buộc mà là một tiểu ác ma! Thừa dịp Thạch Lãng không có ở đây cậu lén đưa cho Bánh bao đậu tờ chi phiếu một triệu tệ.

“Oa, cappuccino, không phải cậu đi cướp ngân hàng chứ?” Loan Đậu Đậ bị các con số không làm mờ mắt. Vội vàng đếm lại nhiều lần, xác định không sai là một triệu! Đời này cô chưa bao giờ cầm nhiều tiền như vậy!

Kỳ Dạ nhìn đôi mắt sáng ngời của cô khẽ cười nhún vai nói: “Cướp ngân hàng sẽ có chi phiếu sao? Ngu ngốc! Cho cô thì đừng hỏi nhiều như vậy. Nhớ đừng nói với anh trai là tôi cho cô. Cô giữ lại tiêu linh tinh đi!”

Tiêu linh tinh! Một triệu tệ dùng để tiêu linh tinh!!!

Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, thật sự muốn tát cậu một cái, bụng thật to không thuận lợi lắm. Nuốt nước miếng cầm chi phiế trả cho cậu: “Tôi không muốn, cậu cầm đi.”

Kỳ Dạ không hiểu: “Không phải cô thích nhất là tiền sao? Sao lại không muốn?” Chẳng lẽ đổi tính rồi sao? Hình như không giống!

Loan Đậu Đậu cắn khăn tay tội nghiệp nói: “Tôi rất thích tiền, vô cùng yêu tiền! Nhưng một quân tử nhất định sẽ không cầm số tiền không rõ lai lịch.”

“Thôi đi, lại còn quân tử cái gì! Là một Bánh bao đậu là được rồi. Đây là tiền ông nội cho tôi, không phải hai ngày nay cô rất nỗ lực dạy tôi nấu cơm sao, tính như học phí vậy! Cầm đi, về sau lúc cấp bách còn có thể dùng. Xem như tôi cho bảo bối lì xì không được sao? Nói thế nào tôi cũng là chú út!” Kỳ Dạ hất đầu, ra dáng anh tuấn!

Thât ra là ông nội cho Bánh bao đậu, cậu cũng chỉ là tìm lý do để cô cầm lấy. Dù sao nhà họ Thạch cũng không thiếu tiền, hơn nữa trong bụng cô còn có con của anh trai! Xem như là lễ ra mắt cháu trai.

Ông nội cũng thật hẹp hòi, nói thế nào ít nhất cũng phải cho mười triệu, lại chỉ cho có một triệu khiến cậu thấy thật mất mặt!

Loan Đậu Đậu cầm chi phiếu cảm thấy buồn cười. Ngón tay chỉ chỉ lồng ngực cậu chất vấn: “Lì xì cho bảo bối? Cậu xác định đây là tiền của cậu sao?Ăn bám gia tộc còn nói cho bảo bối tiền lì xì? Không sợ mất mặt sao!”

“Được, chi phiếu này tôi giúp cậu giữ. Cậu cũng nên sớm tìm việc đi. Cậu xem Phân Ruồi cùng Bọ Hung, mặc dù không phải là người đáng tin nhưng ít nhất người ta nghiêm túc trong công việc! Cậu thì sao? Đến bây giờ đã làm được gì?”

Đúng vậy! Cậu đã làm được gì! Cậu là cậu út nhà họ Thạch, cơm bưng nước rót, chơi bời lêu lổng, cái gì cũng không làm, vĩnh viễn không thiếu tiền dùng! Chỉ cần cậu khẽ gật đầu, trừ vị trí tổng giám đốc còn có vị trí nào cậu không thể làm chứ.......

Chỉ là cậu không muốn biến thành Thạch Thương Ly thứ hai. Mỗi ngày đều đối mặt với tài liệu, ký tên, nghĩ tới liền nhức đầu. Nhà họ Thạch có hai người Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng chịu trách nhiệm là được rồi, mặc dù cậu không thể làm việc mà mình thích nhưng ít nhất không phải làm việc mà mình không thích.

Giống như anh trai, nhiều năm làm việc mình không thích như vậy còn không biết phải làm bao lâu!

“Này! Cậu làm sao vậy? Không phải lời nói của tôi chạm vào lòng tự ái của cậu chứ? Ai nha......Cùng lắm ngày mai tôi giúp cậu tìm trường học, bây giờ cậu phải học đại học thôi......Hay là hơn rồi?” Loan Đậu Đậu sờ cằm suy tư giống như không có nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học như cô!

Kỳ Dạ nhìn bộ dáng nghiêm túc suy tư của cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đã tốt nghiệp thạc sĩ.......”

“A, mới tốt nghiệp thạc sĩ.......Cái gì? Cậu tốt nghiệp thạc sĩ rồi?” Đậu Đậu đơ người, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt......Nhìn thế nào cũng không thấy giống thiên tài!

“Có cần phải giật mình như vậy hay không?”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám!”

“Mười tám!!!” Đậu Đậu hoàn toàn phát điên: “Mười tám tuổi tốt nghiệp thạc sĩ! Cậu không để cho người ta sống với! Cậu không muốn người ta sống nữa à?”

Kỳ Dạ vỗ vai cô giọng nói bất đắc dĩ: “Điều này là bình thường! Anh trai tôi mười bảy tuổi đã học xong thạc sĩ rồi, vì phải tiếp nhận công ty nên không thể từ từ học đại học, ngay cả Thạch Lãng mười tám tuổi cũng đã học xong thạc sĩ nhưng bởi vì hắn ta làm con nhà người ta lớn bụng, bị nhà trường kỷ luật nên mới kéo dài thời gian tốt nghiệp mà thôi......Tôi mười tám tuổi mới tốt nghiệp thạc sĩ thật là mất mặt!”

Đậu Đậu ưu thương, ngửa đầu lên trời! Người nhà họ Thạch đều không phải là người! Rốt cuộc IQ cao bao nhiêu? Mẹ kiếp ngay cả Thạch Lãng đào hoa mười tám tuổi cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ, không để người ta sống nữa rồi.

Kỳ Dạ nhìn cô hóa đá, khổ não nắm tóc, chẳng lẽ cô ấy ghét bản thân có IQ quá thấp sao? “Không quan trọng, mặc dù cô có IQ thấp nhưng tôi tin tưởng bảo bối nhất định sẽ di truyền IQ từ anh trai.......”

“Cappuccino!!!”

“Hả?”

“Cậu chết đi! Chết xa một chút, chết vì tai nạn cũng được!” Mẹ kiếp, cậu còn chà muối lên vết thương của cô!

“..........”

Cảnh tượng: nhà Thẩm Nghịch. Thời gian: bảy giờ tối. Nhân vật: Kỳ Dạ, bà bầu cùng chủ nhà Thẩm Nghịch.

Kỳ Dạ vội vàng ra vào, Loan Đậu Đậu cùng Thẩm Nghịch chờ ăn.

“Tối nay trăng rất sáng, giống như bánh nướng.”

“Ừ.”

“Tối nay sao rất sáng giống như bánh bao thịt.”

“Ừ.”

“Tối nay hình như gió rất ngọt!” Loan Đậu Đậu liếm liếm môi dưới.

“Đậu Đậu.”

“Hả?”

“Cô xác định bạn Kỳ sẽ không làm nổ nhà bếp của tôi chứ?” Mặc dù Thẩm Nghịch vẫn ngồi im, sắc mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng không yên. Chưa tan việc anh ta liền nhận được điện thoại của Đậu Đậu, cô và Kỳ Dạ ôm một đống nguyên liệu đến nhà anh ta.

Nghe nói Kỳ Dạ đã học nấu ăn xong, xin anh ta tới thử nghiệm thành quả. Nhưng anh ta thật lo lắng phòng bếp nhà mình.

“Bạn Thẩm không có lòng tin với bạn Kỳ sao! Xem như không có lòng tin với cậu ấy cũng phải có lòng tin với sư phụ chứ!” Loan Đậu Đậu vỗ vỗ vai cho anh ta yên tâm.

Sắc mặt Thẩm Nghịch không thay đổi mở miệng nói trọng điểm: “Vậy sao cô không để cậu ấy nấu ở nhà mình?”

“Hả........” Bởi vì cậu khiến phòng bếp ở nhà nổ bảy lần, Bọ Hung không cho phép cậu vào phòng bếp nữa!

“Cô có lòng tin với cậu ấy sao còn kéo cậu ấy tới nhà tôi? Hả?” Thẩm Nghịch nói, lời nói sắc bén.

Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, rối rắm một lúc mới tìm ra lý do: “Không phải đây là nhân lúc Phân Ruồi không ở nhà tạo cho anh có cảm giác ấm áp sao! Cái này gọi là lãng mạn, hiểu không?”

Thẩm Nghịch bất mãn nhíu mày, rõ ràng không tin lời cô nói nhưng không phản bác.

Loan Đậu Đậu đi tới bên cạnh anh ta tò mò hỏi: “Sao anh lại không khóa chặt bạn Kỳ bên người? Rõ ràng rất quan tâm người ta!”

“Có sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.