Thẩm Nghịch bị rút quá nhiều nên nghỉ ngơi một chút liền tỉnh. Kỳ Dạ ngồi cạnh giường, ôm bình giữ nhiệt, trơ mắt nhìn anh ta, đôi mắt ửng hồng.
“Anh không sao.” Thẩm Nghịch như biết được cậu đang nghĩ gì, thì thầm nói.
Kỳ Dạ ngồi cạnh anh ta, chần chừ một chút rồi mới mở miệng: “Y tá nói anh rút 600CC máu cho Bánh bao đậu, anh còn dùng dao kề sát cổ uy hiếp bác sĩ, sao anh lại làm vậy?”
Tại sao lại kiên quyết như vậy?
Thẩm Nghịch nhíu mày, không mở miệng giải thích.
“Có phải vì em không?” Kỳ Dạ cẩn thận hỏi, thấy anh ta không phản ứng, cúi đầu tự lẩm bẩm: “Bởi vì em chuyển giấy đăng ký kết hôn của bọn họ về Pháp, anh sợ Bánh bao đậu cùng anh trai không tha thứ cho em sao? Cho nên anh mới dùng cách này tự làm mình bị thương để bảo vệ cô ấy. Nhưng anh.......có nghĩ tới anh hay không?”
Thẩm Nghịch thở dài, nằm thẳng dậy, đưa tay sờ sờ cầm được bàn tay cậu, khẽ cười: “Bạn Kỳ, chuyện không liên quan đến em.”
“Anh không trách em sao?” Kỳ Dạ kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt cảm thấy có chút đau lòng.
“Em còn trẻ, tuổi trẻ khó tránh khỏi mắc lỗi. Bạn Kỳ, anh biết hết.” Thật ra từ khi Kỳ Dạ gọi điện cho anh ta, trong lòng đã hoài nghi chỉ là không nghĩ cậu có thể làm chuyện đó.
Thật ra không phải làm như vậy chỉ vì Kỳ Dạ cũng vì Đậu Đậu, Đậu Đậu đã trở thành người quan trọng nhất với anh ta, anh ta phải bảo vệ mà Kỳ Dạ.......Là người cậu đã nắm rồi không dám buông, anh ta đương nhiên phải làm những chuyện này vì hai người.
Hơn nữa đứa bé kia là con của Thạch Thương Ly, là anh em tốt anh ta phải nghĩ cách đối phó không phải sao?
“Tuổi trẻ dễ mắc sai lầm không phải là lý do. Bánh bao đậu cùng anh trai cũng sẽ không tha thứ cho em, thật sự em không nên nghe lời ông nội.......Có lẽ từ nhỏ đến lớn người hiểu em nhất là ông nội......Em biết rõ ông làm không đúng nhưng không có cách nào từ chối lời yêu cầu của ông........”
Giọng Kỳ Dạ khàn khàn tự trách.
Cậu không phản đối Đậu Đậu nhưng bên kia là ông nội! Người hiểu rõ cậu nhất, người chiều cậu nhất! Từ nhỏ đến lớn cậu đều được an bài mọi thứ, chưa từng cãi lại lời ông. Lần này, cậu rất mâu thuẫn giữa giúp và không giúp, nhưng cuối cùng vẫn chọn ông nội.
Thẩm Nghịch kéo tay cậu, ôm vào trong ngực, hôn lên trán cậu “Bạn Kỳ, nghe lời anh. Tin tưởng anh, Thương Ly cùng Đậu Đậu sẽ không trách em, chuyện đã như vậy chỉ là vấn đề tình cảm của bọn họ, không liên quan đến em. Đừng tự trách mình.......”
Kỳ Dạ níu cổ áo anh ta, hít mũi, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?”
Thẩm Nghịch khẽ cười: “Bây giờ em mới biết sao? Bạn Kỳ!”
“Người mù chết tiệt, không được gọi em là bạn Kỳ nữa!” Kỳ Dạ không vui kêu lên, đứng dậy mở bình giữ nhiệt “Anh bị rút nhiều máu như vậy, nhất định phải bồi bổ một chút! Đây là canh gan em nấu cho anh, nhất định phải uống!”
Thẩm Nghịch nhíu mày “Không uống. Anh ghét gan.”
“Ghét cũng phải uống. Mất nhiều máu như vậy, không bù lại sao được?” Kỳ Dạ giống như bà mẹ, liều mạng trực tiếp đưa lên miệng anh ta.
Lúc đầu Thẩm Nghịch không chịu mở miệng nhưng Kỳ Dạ bướng bỉnh quyết tâm cuối cùng Thẩm Nghịch bất đắc dĩ cúi đầu há miệng uống canh gan! Lúc này Kỳ Dạ mới vui vẻ, tiếp tục cho anh ta uống. Lớn như vậy lần đầu tiên cậu bắt người khác ăn uống. Thẩm Nghịch nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Loan Đậu Đậu tỉnh lại, bởi vì hết thuốc mê cho nên cô cảm thấy rất đau, nghiêng đầu nhìn thấy Thẩm Nghịch. Không hỏi chuyện đứa bé vì lúc hôn mê cô đã biết đáp án.
Anh ta nói được nhất định làm được.
“Thẩm Nghịch......”
“Cô tỉnh rồi sao?” Không biết có phải do Kỳ Dạ nằm ngủ một bên hay không mà giọng anh ta rất nhỏ.
“Ừ.” Loan Đậu Đậu hít sâu, sắc mặt nhợt nhạt, mặc dù Thạch Lãng đã lau mặt cho cô nhưng bây giờ đau toát mồ hôi lau với không lau cũng không khác nhai “Anh khỏe không? Tôi mơ thấy anh rút nhiều máu cho tôi.”
Thẩm Nghịch: “Tôi không sao, cô không có chuyện gì là tốt rồi. Đứa bé cũng không có chuyện gì.”
Loan Đậu Đậu khó khăn nở nụ cười “Tôi biết bởi vì anh đã đồng ý với tôi.”
Ánh mắt nhìn quanh phòng, phòng bệnh trống rỗng trừ cô cùng Thẩm Nghịch còn có Kỳ Dạ nằm ngủ một bên, không có ai khác. Quả nhiên.......
Xem như cô sảy thai hắn cũng sẽ không quay về. Còn nói bảo bối ra đời hắn sẽ ở bên cạnh cô, căn bản là lừa dối. Đồ lừa đảo!
“Đậu Đậu.......” Thẩm Nghịch muốn nói lại thôi.
“Hả?”
“Không nên trách Kỳ Dạ, cậu ấy còn nhỏ.” Bàn tay thô gầy của Thẩm Nghịch vuốt khuôn mặt cậu, sắc mặt dịu dàng.
Loan Đậu Đậu nhe răng trợn mắt: “Biết ngay anh đồng ý không phải vì tôi. Anh thích Cappuccino như vậy sao lúc đầu còn ngược đãi cậu ấy như vậy?”
“Cô xác định không phải cậu ấy ngược đãi tôi sao?” Thẩm Nghịch hỏi ngược lại.
Loan Đậu Đậu nghĩ gì đó nở nụ cười. Thở dài, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông cách cô chưa tới một mét, thật lòng nói: “Thẩm Nghịch, cảm ơn anh.”
Nếu như không có Thẩm Nghịch ở bên cô không biết phải làm thế nào. May mắn có Thẩm Nghịch ở bên.
“Loan Đậu Đậu, cô câm miệng thì tốt hơn.” Thẩm Nghịch khẽ nói.
Loan Đậu Đậu méo miệng, biết Thẩm Nghịch không thích nói dối. Ít nhất đối với bạn tốt anh ta sẽ không như vậy! Kỳ Dạ đáng thương, không biết không hiểu nỗi khổ trong lòng Thẩm Nghịch.
Thạch Lãng ôm bình giữ nhiệt đi vào phòng thấy cô tỉnh lại, mắt lóe sáng. Kích động “Đậu xanh nhỏ, em tỉnh rồi!”
“Hư......” Loan Đậu Đậu ý bảo hắn ta nói nhỏ một chút “Cappuccino đang ngủ, đừng làm cậu ấy tỉnh.”
Thạch Lãng im lặng nhìn sang làm như không thấy. Lập tức mở bình giữ nhiệt, mùi thơm tỏa ra tràn ngập trong không khí “Anh nấu canh cá còn có đường đỏ cùng chocolate.” Móc trong túi ra mấy thanh kẹo socola Dove cho cô.
Loan Đậu Đậu mất sức giơ tay, miệng thật chua, vất vả cắn một miếng. Cảm giác từ cõi chết trở về khi ăn socola quá đã! Vô cùng thoải mái!
Thạch Lãng nhìn bộ dáng ham ăn như mèo của cô không nhịn được khẽ cười, giọng nói cưng chiều “Ăn từ từ, còn nữa. Vừa nói vừa móc ra.”
Loan Đậu Đậu nắm lấy, lười bóc vỏ, dùng răng trực tiếp cắn, hận không thể ăn được vỏ “Thật nhỏ mọn, làm gì lúc đầu chỉ đưa tôi hai thanh! Tất cả đều đưa cho tôi không phải tốt hơn.......”
“Em nha.....Vừa thấy ăn đã sáng mắt. Chậm một chút, không có ai giành với em.” Thạch Lãng nói xong đưa tay giúp cô bóc vỏ, lại lau socola dính trên khóe miệng cô.
Sau khi ăn hết socola Loan Đậu Đậu thở dài: “Về sau đánh chết tôi sẽ không sinh con nữa. Rất dễ gặp nạn, lúc ấy tôi cảm thấy mình không sống nổi, thật muốn chết! Có thể tưởng tượng tôi mới hai mươi hai tuổi, chết rất tiếc! Vì vậy tôi cố gắng sống.”
Thạch Lãng xoa đầu cô, thật lòng nói: “Cảm ơn em từ cõi chết trở về.”
Loan Đậu Đậu cười “Đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà. Đúng rồi, bảo bối đâu? Mẹ muốn ôm.”
Thạch Lãng tối sầm mặt! Mẹ bây giờ mới nhớ tới con trai mình sao?
“Là một cậu nhóc! Rất đẹp trai......”
Loan Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì “Là con trai là tốt rồi! Tôi nằm mơ cũng muốn có một đứa con trai. Về sau cha nuôi của con tôi là anh Thẩm Nghịch, anh nhất định phải tìm cho nó một nửa còn lại tốt nhất, ngàn vạn lần đừng tìm Cappuccino!”
Thạch Lãng “.......” Thì ra cô sinh con là muốn bồi dưỡng tốt!
Thẩm Nghịch tối sầm mặt, chuyện này có liên quan gì đến anh ta?
“Là nhờ anh tiểu thối mới có thể sống nên chuyện cả đời của nó anh có thể quyết định.”
Thẩm Nghịch cùng Thạch Lãng “Tiểu thối?”
Loan Đậu Đậu gật đầu “Ba nó là Phân Ruồi, nó không phải là tiểu Thạch thối thì là gì? A, đúng rồi! Bọ Hung giúp tôi chuyển lời đến Phân ruồi lòng dã độc ác. Cả đời đừng quay về, anh ta trở về tôi sẽ đánh! Dù sao ông nội hắn cho tôi một triệu tệ, đủ cho hai chúng tôi sống, Không đủ còn có ba nuôi của tiểu thối......”
Thẩm Nghịch im lặng, thì ra “ba nuôi” còn có chức năng như máy ATM!
Loan Đậu Đậu nói như vậy nhưng lại không do dự để đứa bé mang họ Thạch, có thể thấy rõ trong lòng cô rất nhớ Thạch Thương Ly.
“Vật nhỏ, không phải em nhớ anh sao?” Ở cửa chợt truyền đến giọng nói trầm lắng làm Loan Đậu Đậu giật mình động đến vết thương trên bụng, đau toát mồ hôi lạnh.
Thạch Thương Ly bước qua, sắc mặt nhếch nhác, quần áo nhăn nhó, nhìn qua cũng biết vội vã quay về.
Loan Đậu Đậu thấy người ngày đêm cô mong nhớ, hốc mắt nhất thời ửng đỏ, hít mũi. Nhưng vừa nghĩ tới lúc bản thân ngất xỉu trên đường, trong phòng cấp cứu đau đến chết đi sống lại, cuối cùng vẫn là Thẩm Nghịch ở bên cạnh cô mà hắn thì sao?