Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 131: Chương 131




“Không muốn.......Đừng đối xử với tôi như vậy!” Cơ thể Đậu Đậu run rẩy, nức nở, hai mắt đầy nước mắt: “Thạch Lãng, đừng ép tôi hận anh!”

Thạch Lãng xoay người đi về ghế salon, đôi tay đỡ thân thể cô, cả người bao trùm lên người cô, khóe miệng nở nụ cười tà ác, giọng khàn khàn: “Xem như em hận anh, anh cũng phải có em. Loan Đậu Đậu, rõ ràng là anh yêu em trước.......Anh cũng yêu em! So với Thạch Thương Ly anh yêu em hơn.......Làm sao em lại tàn nhẫn chỉ yêu hắn, chỉ nhìn thấy hắn? Tại sao không nhìn anh!”

Loan Đậu Đậu cắn môi, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong lòng khó chịu, lo lắng. Trong đầu chỉ có khuôn mặt của một người, bộ dáng cau mày, bộ dáng mắng người.......

Tất cả đều là hắn.......Thạch Thương Ly!

Thạch Thương Ly, anh đang ở đâu, mau tới cứu em! Mau tới cứu em, có được hay không?

“Tôi không thương anh......” Giọng Loan Đậu Đậu khàn khàn, tràn ngập bi thương, đôi tay không còn chút sức lực, nghiêng người muốn chạy trốn, cơ thể trực tiếp ngã xuống đất, nước mắt lã chã rơi xuống. Đôi tay chống lên sàn nhà lạnh lẽo, nức nở: “Thương Ly.......Cứu em!”

Cơ thể mềm nhũn, nằm trên mặt đất, đừng nói ra khỏi đây ngay cả đứng đây cũng là một vấn đề.

Thạch Lãng nghe lời cô nói thì khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, bàn tay thô lỗ túm cô đè trên ghế salon, dùng sức đè hai tay cô trên đầu, đôi mắt đỏ ngầu đầy thô bạo.

“Em là của anh! Loan Đậu Đậu, từ nay về sau em là người phụ nữ của anh!”

“Không phải........Uhm........”

Môi Đậu Đậu đã bị hắn ta chặn lại, thô lỗ hôn, nụ hôn nóng bỏng như muốn giết chết cô. Đôi tay kia chạy dọc cơ thể cô, đầu ngón tay linh hoạt cởi cúc áo của cô, lộ ra da thịt trắng nõn......

“Không muốn.....Không muốn.......A........Đi ra ngoài!” Đôi mắt Đậu Đậu hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn ta, cắn môi, cầu xin: “Bỏ qua cho tôi......Thạch Lãng, đi ra ngoài, tôi sẽ hận anh! Hận chết anh!”

Ngón tay Thạch Lãng khuấy động, cảm thấy ướt, khóe miệng nở nụ cười: “Bảo bối, em rất ướt......Thật sự không cần sao?”

Tiếng quần áo bị xé rách, cảm giác nhục nhã tràn ngập căn phòng, chỉ cảm thấy đêm tối cực kỳ dài, tuyệt vọng như muốn nuốt chửng cô. Quanh cô rất lạnh giống như bị người ta ném vào hầm băng, lạnh lẽo không cách nào hô hấp......

Thạch Thương Ly anh đang ở đâu.......

Cả phòng tràn ngập mùi thuốc lá cùng mùi rượu, da thịt trắng như tuyết tràn đầy dấu vết, Loan Đậu Đậu nằm cuộn trên ghế salon, đôi mắt trống rỗng vô hồn, thế nào cũng thấy như đang nằm mơ, như một cơn ác mộng. Đôi mắt rát, chảy không ra một giọt nước mắt. Ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, đau để nhắc nhở mình tất cả đều là thật! Là thật!

Cô thật sự bị Thạch Lãng.......

Đôi lông mi thon dài của Thạch Lãng khẽ động, mở mắt theo bản năng tìm bóng dáng của Đậu Đậu, thấy cô nhếch nhác nằm cuộn tròn trên ghế salon, trên người chỉ có một chiếc áo khoác, sàn nhà đầy quần áo, thậm chí áo lót cũng bị vứt trên mặt đất, hình ảnh cực kỳ mập mờ.

“Đậu xanh nhỏ.......” Thạch Lãng gọi đưa tay muốn đụng vào thì Đậu Đậu tránh né, ánh mắt đầy khinh bỉ. Đôi tay ôm chặt mình.

Thạch Lãng không kinh ngạc với phản ứng lúc này của cô, khóe miệng khẽ cười, khàn giọng nói: “Lúc bắt đầu em đã là của anh! Chiều nay đi cùng anh đến cục dân chính.”

Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Tôi sẽ không gả cho một tên tội phạm cưỡng dâm!”

“Vậy sao?” Thạch Lãng không để ý ánh mắt của cô, cầm điện thoại của mình cho cô nhìn: “Hay là em muốn cho Thạch Thương Ly thấy em dưới cơ thể anh phóng đãng thế nào!”

Điện thoại di động phát ra đoạn video ghi lại chuyện tối hôm qua, có thể thấy rõ ràng hình ảnh ngón tay của hắn ta đi vào thế nào......

“Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!” Chỉ nhìn đến cảnh cô bị hắn lột sạch quần áo, nghĩ đến ngón tay của hắn ta trong cơ thể cô, Đậu Đậu không chịu được, đột nhiên nhào tới cướp điện thoại của hắn ta ném xuống đất, bể tan tành.

“Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Ép tôi như vậy? Tôi không yêu anh, tôi chưa bao giờ yêu anh! Sao lại đối xử với tôi như vậy?” Đậu Đậu khổ sở ôm đầu, đau lòng, tuyệt vọng chỉ muốn chết.

Nếu như Thạch Thương Ly thấy đoạn video này thì sẽ thế nào?

Không, không thể! Tuyệt đối không thể để Thạch Thương Ly thấy đoạn video này.

Thạch Lãng đứng dậy vẻ mặt bình thản nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không để ý đến nỗi khổ của cô, sự tuyệt vọng của cô. Giọng nói lạnh lẽo: “Điện thoại chỉ là một phần, ở trong mail của anh có video dự phòng! Nếu như em không muốn anh ta nhìn thấy chiều nay một giờ anh chờ em ở cục dân chính. Lát nữa sẽ có người đưa quần áo đến cho em!”

Im lặng xoay người rời khỏi căn phòng làm cho người ta không cách nào thở được.

Loan Đậu Đậu cắn môi, nước mắt chảy xuống. Đôi mắt ảm đạm trống rỗng giống như con búp bê không có linh hồn, thất hồn lạc phách rời khỏi hộp đêm. Thậm chí không biết bản thân về nhà bằng cách nào.

Nước nóng từ vòi hoa sen trong phòng tắm phun ra, ngay cả quần áo cô cũng không cởi, đứng dưới vòi hoa sen cảm nhận nước nóng xối trên người. Không có cảm giác đau đớn giống như thần kinh cảm xúc trên người đều đã chết. Ngồi xuống dựa vào bồn tắm, ngây ngốc, tóc ướt nhẹp, trên mặt không biết là nước hay nước mắt......chảy dọc theo cơ thể......

Ngoài cửa truyền đến tiếng Kỳ Dạ gõ cửa: “Bánh bao đậu, cô làm sao vậy? Tôi hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không nghe điện thoại của tôi? Bánh bao đậu......”

Loan Đậu Đậu cuộn cong người, đôi tay ôm đầu gối, đầu cúi xuống, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, toàn thế giới đều yên lặng, tối om.

Nếu như có thể giờ phút này cô hy vọng mình chết!

Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tại sao lại là ngày đầu tiên sau khi hắn rời khỏi đây?

Tại sao Thạch Lãng chợt thay đổi thành một người khác?

Rốt cuộc là tại sao?

Tiếng nước chảy trong phòng tắm càng ngày càng lớn che đi tiếng cô nức nở, cả phòng tràn đầy khí nóng, bốc hơi bay nghi ngút trong không gian.

“Thật xin lỗi......Thạch Thương Ly thật xin lỗi.......Thật xin lỗi......” Cô nghẹn giọng nói, không ngừng sám hối, không ngừng tạ lỗi mặc dù người kia không biết gì, mặc dù người kia vĩnh viễn sẽ không biết.

“Bánh bao đậu, cô không trả lời tôi sẽ phá cửa vào!” Kỳ Dạ toát mồ hôi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Lúc cậu chuẩn bị đạp cửa thì cửa chợt mở, Loan Đậu Đậu bọc áo tắm quanh người, tóc ướt nhẹp, ánh mắt mờ mịt nhìn cậu, giọng khàn khàn: “Cậu cậy mình khỏe có phải không? Tôi cả đêm không ngủ, muốn tắm rồi đi ngủ mà thôi.”

Kỳ Dạ không tin, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ? Tại sao tối qua không về? Cũng không gọi điện thoại cho tôi?”

“Anh ta uống say không còn biết gì, lại nôn mửa, tôi ném anh ta vào khách sạn, chăm sóc anh ta cả đêm không có thời gian nghe điện thoại, sau đó ngủ quên.”

“Thật không?”

Đậu Đậu nắm chặt tay sau áo tắm, hung hăng gật đầu: “Ừ! Tôi mệt quá, muốn đi ngủ, cậu giúp tôi chăm sóc tiểu thối nha.”

“Biết rồi.” Kỳ Dạ thấy mắt cô thâm quầng, cho rằng cô chăm sóc Bọ Hung nên mệt. Gật đầu: “Vậy cô đi ngủ đi!”

Đậu Đậu không trả lời, đóng cửa, đôi tay che miệng, lưng dựa vào cửa, cắn ngón tay không để phát ra âm thanh.

Thật xin lỗi Kỳ Dạ! Tôi không muốn lừa cậu nhưng lại không thể không lừa cậu!

Chiếc nhẫn kim cương vẫn còn lóe sáng trên tay giống như đang châm biếm cô, lạnh lẽo mà tàn khốc cắt lòng cô làm hai. Nước mắt lặng lẽ không tiếng động rơi xuống, hai chân chậm rãi đứng lên đi tới trước gương, nhìn hình ảnh chật vật của mình trong gương, thật tiều tụy.

Cầm xà phòng chà vào ngón tay đeo nhẫn, thậm chí xước một chút da cũng không cảm thấy gì. Một chút đau đớn đó so với vết thương trong lòng cô thì không là gì.

“Loan Đậu Đậu không được khóc nữa. Vì tiểu thối phải dũng cảm. Nhất định phải dũng cảm!”

Bàn tay dịu dàng vuốt ve chiếc nhẫn, thì ra không phải là không tháo ra được mà là cô không đành lòng tháo ra. Hắn nói cố ý mua cho vợ cả chính là muốn trói chặt cô cả đời......

Nhưng.......

Cả đời này thật ngắn ngủi, chỉ tới đây mà thôi!

“Thạch Thương Ly thật ra thì em rất yêu anh, cũng muốn được anh cưng chiều cả đời không bao giờ chia lìa. Nhưng em không có cách nào, em không dám đối diện với chính mình, không dám đối diện với anh. Em không muốn anh uất ức, không muốn phản bội anh càng không muốn anh đau lòng!”

Bàn tay di chuyển đến bồn cầu, ánh mắt đầy lưu luyến, khóe miệng nở nụ cười khổ sở, ngón tay chậm rãi buông......

Rầm.......

Chiếc nhẫn tượng trưng cho vĩnh hằng rơi vào trong bồn cầu.......

Một giờ chiều.

Cục dân chính có không ít người xếp hàng, Loan Đậu Đậu ngồi cùng Thạch Lãng, trên mặt hắn nở nụ cười nhạt, bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thỉnh thoảng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Đổi lấy không ít ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ của những người xung quanh.......

Loan Đậu Đậu im lặng như nước, không có bất kỳ cảm giác gì.

Lần trước cũng tại đây, Thạch Thương Ly dùng hình uy hiếp cô gả cho hắn, không nghĩ tới nhanh như vậy cô lại bước vào đây, lại gả cho em trai hắn!

Số phận thật trêu ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.