Lúc chuẩn bị đi thì hắn quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông, giọng nói rét căm: “Ông nội, bức chết bọn họ, những việc mà ông làm không gặp ác mộng sao?”
Cười lạnh, không thèm ngó tới.......Sải bước rời đi! Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh quay về, sớm nhìn thấy Đậu Đậu cùng con trai hắn!
“Có cần cho người ngăn cản cậu ấy lại không ạ?” Hộ vệ đứng một bên hỏi.
Thạch Diên Đình tức không thở được, khoát tay với hộ vệ ra ý không cần. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Thạch Thương Ly, bây giờ hắn quay về thì sao chứ?
Cô gái kia nếu còn chút tự trọng tuyệt đối sẽ không ở chung với Thạch Thương Ly. Cuối cùng hắn phải ngoan ngoãn trở lại, thừa kế công ty, nghe theo mọi sự sắp xếp của ông.......
Đậu Đậu mới bắt nạt Satsuma, lúc xoay người nhìn thấy bóng dáng ở cửa ngây người. Không dám tin vào mắt mình, không phải nửa thắng mới quay về, rõ ràng còn năm ngày nữa......Làm sao.......
Thạch Thương Ly thấy cô toát mồ hôi, vẻ mặt ngây ngốc, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Cô bé này nhất định là ngạc nhiên đến sợ! Sải bước đi lên ôm cô vào ngực, cắn lỗ tai cô: “Bảo bối, sợ đến nỗi choáng váng rồi sao!”
Đậu Đậu căng thẳng, đầu óc trống rỗng, đôi tay cứng ngắc, không dám cử động. Sắc mặt từ từ tái nhợt.......Làm sao lại nhanh quay về như vậy!
Thạch Thương Ly buông cô ra, lập tức cau mặt, tức giận nói: “Em không nghe điện thoại của anh? Không biết điện thoại là dùng để nghe sao?”
Đậu Đậu ngước nhìn hắn, nước mắt bắt đầu tràn ra nhanh rớt xuống. Trong đầu lóe ra hình ảnh của chuyện xảy ra hôm trước, lòng chua xót......Không thể nói nên lời.......
Không thể nói cho hắn biết cô bị Thạch Lãng cưỡng gian......
Không thể nói cho hắn biết cô bị Thạch Lãng ép kết hôn......
Không thể nói cho hắn biết cô đau khổ tột cùng......
Không thể nói cho hắn biết, cô nhớ hắn như thế nào nhưng lại sợ hắn quay trở về.......
Thạch Thương Ly nhìn cô, trái tim mềm nhũn, lập tức ôm chặt cô, bàn tay dịu dàng xoa đầu cô, giọng nói tràn đầy cưng chiều: “Không phải anh quay về rồi sao, đừng khóc.......Đừng khóc! Anh không đi nữa. Bảo bối!”
Hắn càng dịu dàng, Đậu Đậu càng muốn khóc nhưng cô biết bây giờ cô không thể khóc, không thể nói cho hắn biết! Nếu như có thể để hắn biết ít chừng nào thì bớt đau khổ cho hắn chừng đó!
Lau nước mắt, ngẩng đầu cười tươi: “Em không nhận điện thoại thì sao anh có thể quay về! Không cần đến mười lăm ngày!”
“Anh biết em cố ý!” Thạch Thương Ly nghiêm mặt, giọng nói đầy cưng chiều! Thật ra hắn rất muốn về nhà với cô!
“Ai nói anh ở Pháp chăm sóc vợ lớn! Bỏ lại em với tiểu thối! Em muốn thay đổi!”
“Em dám!” Thạch Thương Ly nhíu mày, giả bộ tức giận nhìn chằm chằm cô: “Anh đã ly hôn. Chờ mấy ngày sau chúng ta đến cục dân chính đang ký kết hôn!”
Đậu Đậu thật sự không biết nên trả lời hắn thế nào, cúi đầu nói sang chuyện khác: “Anh không đi xem tiểu thối sao? Bây giờ giống anh lắm rồi!”
“Không phải do muốn gặp em quá nên chưa đi xem sao! Chúng ta cùng đi xem nó!” Thạch Thương Ly nắm bả vai cô, vừa đi vừa nói: “Về sau anh ở nhà chăm tiểu thối, em chăm sóc ba con anh......”
Loan Đậu Đậu vẫn cúi đầu, không lên tiếng. Sợ hắn nhìn thấy gì đó, lên lầu, tiểu thối mới uống sữa, miệng còn dính sữa! Kỳ Dạ thấy Thạch Thương Ly cũng sợ hết hồn nhưng vẫn vui vẻ chào anh trai! Vỗ vỗ vai hắn rời đi để lại không gian cho ba người!
Thạch Thương Ly ôm tiểu thối, lau sữa dính trên miệng nó. Rõ ràng tâm tình rất tốt, vẫn chơi đùa với tiểu thối.
Tiểu thối không để ý đến ba nhưng ánh mắt nhìn Đậu Đậu cười khanh khách......
Đậu Đậu nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ, khóe miệng tràn đầy nụ cười, tim đau như bị dao cắt, máu tươi đầm đìa.......
Nếu hắn biết sự thật còn có thể vui vẻ như vậy sao?
Buổi tối Thạch Lãng quay về thấy Thạch Thương Ly cũng không kinh ngạc như đã biết trước. Ngồi ăn cơm giống như trước, ánh mắt Thạch Thương Ly dịu dàng thỉnh thoảng liếc nhìn Đậu Đậu.......
Đậu Đậu vẫn cúi đầu không lên tiếng.......
Kỳ Dạ nhìn tới nhìn lui ba người, cảm giác có gì đó kỳ quái nhưng không biết là ở chỗ nào! Rốt cuộc có chuyện gì không khí không được hài hòa như trước!
Thạch Thương Ly gắp cánh gà mà cô thích nhất vào bát, mím môi nói: “Em không khỏe sao? Sao sắc mặt kém như vậy?”
Đậu Đậu ngửi thấy mùi dầu mỡ, dạ dày muốn nôn, còn chưa kịp nói, một giây tiếp theo ôm miệng chạy vào toilet, quỳ gối trước bồn cầu nôn mạnh.
Sắc mặt Thạch Thương Ly lập tức trầm xuống, ánh mắt lo lắng, đi tới toilet, đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói: “Sao lại ói nhiều như vậy?”
Thạch Lãng bình thản đi tới, giọng trầm thấp: “Em có thai.”
Ánh mắt Thạch Thương Ly lập tức sáng lên: “Bảo bối, em có thai?”
Kỳ Dạ vừa nghe lập tức nói: “Trong nhà còn có một que thử thai!”
“Còn không mau đi lấy!” Thạch Thương Ly quát. Que thử thai là lần trước hắn chuẩn bị muốn có con gái để thành một cặp long phượng.
Đậu Đậu nghe thấy sắc mặt càng thêm khó coi, níu quần áo hắn: “Không cần!”
“Bảo bối ngoan, không nên làm loạn! Nếu như không phải mang thai, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.” Thạch Thương Ly nhẹ nhàng vỗ lưng cô, phát hiện cơ thể cô khẽ run, cau mày, nghi ngờ: “Em làm sao vậy? Sao lại run như vậy?”
Thạch Lãng thấy vậy, thờ ơ, bình thản nói: “Đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi!”
“Không cần.......” Đậu Đậu rống......Muốn ngăn đã không kịp nữa.......
Thạch Lãng đã nói ra.......