Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 150: Chương 150






“Cho anh một tháng, nếu không có mười triệu đô-la tôi tuyệt đối sẽ không sinh đứa bé này!” Hàn Tĩnh lạnh lùng nói, ánh mắt không cam lòng nhìn Kỳ Dạ một lúc lâu sau đó xoay người bỏ đi.

Cô ta không tin trong vòng một tháng cậu có thể có đủ mười triệu đô-la. Hơn nữa còn bị những người đàn ông khác hành hạ, xem như cậu làm được chỉ sợ đời này cậu không thể ở bên người Thẩm Nghịch. Cơ thể bẩn thỉu như vậy căn bản không xứng ở chung một chỗ với Thẩm Nghịch.

Cô ta không có được thì cũng không ai có được.

Loan Đậu Đậu phục hồi tinh thần đỡ cậu lên, giọng nói rất nghiêm trọng: “Kỳ Dạ, cậu không cần phải ky sinh như vậy, thật sự không cần.”

Kỳ Dạ bình thản, ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, chăm chú hỏi: “Đậu xanh nhỏ, có phải lúc trước tôi rất thích Thẩm Nghịch không?”

“Hả?” Loan Đậu Đậu không hiểu lời cậu.

Kỳ Dạ khẽ nở nụ cười, bàn tay đặt lên ngực trái của mình: “Rõ ràng cảm giác rất lạ, cảm giác rất quen thuộc. Nhìn ánh mắt anh ấy đã cảm thấy đau lòng, rất muốn cho anh ấy vui vẻ một chút thoát khỏi bóng tối. Tôi chỉ muốn anh ấy vui vẻ.”

Đậu Đậu nhíu mày, cảm giác như Kỳ Dạ biến thành một người khác, lúc trước cậu không suy nghĩ nhiều như vậy, cũng sẽ không biến thành một người tính toán như vậy.

“Cậu không có ý định ở lại bên cạnh anh ấy sao? Cậu cảm thấy như vậy nếu anh ấy biết thì sẽ yên tâm sao?”

Kỳ Dạ cười cười: “Đó là con của Thẩm Nghịch cũng chỉ có duy nhất một đứa! Cho nên tôi muốn nó sống, chờ nó trưởng thành nhất định sẽ rất giống Thẩm Nghịch, nó sẽ không giống Thẩm Nghịch không nhìn thấy, nó có thể giúp Thẩm Nghịch nhìn thế giới này! Nó sẽ ở bên cạnh Thẩm Nghịch như vậy thì anh ấy có người thân rồi.”

Người thân.......

Hai chữ đơn giãn khiến Đậu Đậu đau nhói, Kỳ Dạ hy sinh lớn như vậy chỉ vì muốn cho Thẩm Nghịch có một người thân.

Như vậy có đáng giá không?

“Cháu đang nghĩ gì đấy?”

Kuroki nhéo mũi cô, quan tâm hỏi. Gần đây cô hay mất hồn.

Đậu Đậu phục hồi tinh thần cầm tay ông, cầu xin: “Chú Kuroki cho cháu mượn ít tiền đi!”

“Cháu thiếu tiền dùng sao? Muốn bao nhiêu?”

“Không phải.” Đậu Đậu lắc đầu nắm chặt tay ông: “Cháu chỉ muốn mượn, rất nhiều! Khoảng mười triệu đô-la.”

“Mười triệu đô-la?” Kuroki kinh ngạc, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cô: “Cháu mượn nhiều tiền như vậy làm gì? Xảy ra chuyện gì?”

Đậu Đậu cắn môi, cô đã đồng ý với Kỳ Dạ không nói với bất kỳ ai nên không thể nói với Kuroki. Hít sâu một hơi lắc đầu: “Thôi! Xem như cháu chưa nói gì.”

“Đậu Đậu.” Giọng Kuroki lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Cháu đã đồng ý sẽ không giấu giếm gì với chú. Mặc kệ xảy ra chuyện gì chú đều sẽ giúp cháu. Cháu mượn nhiều tiền như vậy chẳng lẽ chú muốn biết nguyên nhân cũng không được sao?”

“Không phải là không thể được. Mà là không thể nói hơn nữa cháu cũng không biết khi nào có thể trả lại cho chú! Cho nên thôi.......”

Cô phải làm sao mới có thể giúp Kỳ Dạ đây? Không thể nói cho Thẩm Nghịch biết nếu nói thì Kỳ Dạ sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho cô! Đến cầu xin Hàn Tĩnh không nên đối xử với Kỳ Dạ như vậy? Cũng không được, cô đoán chỉ cần mới nhìn thấy Hàn Tĩnh chưa kịp lên tiếng thì cô đã muốn đánh cô ta trước rồi!

“Mười triệu đô-la không phải là số lượng nhỏ! Thật sự cháu trả không nổi, chỉ là.......” Kuroki dừng lại nhìn cô chăm chú: “Cháu có thể đi tìm người kia, có thể hy vọng không cần trả lại!”

Bụp.......

Loan Đậu Đậu vốn dĩ ôn hòa bỗng trở nên lạnh lùng, cầm cái ly trên bàn ném trên mặt đất, nước văng khắp nơi, ly bể tan tành.

“Cháu nói rồi không cho phép nhắc người đó trước mặt cháu! Cháu nói rồi!”

Kuroki kinh ngạc, không khỏi cảnh giác, không nghĩ tới qua bao nhiêu năm, phản ứng của cô vẫn kịch liệt như vậy thậm chí là mất khống chế “Cháu như vậy là đang hành hạ ai cháu có biết không?”

“Cháu không biết cũng không muốn biết.” Loan Đậu Đậu lạnh lùng mở miệng “Chú Kuroki, chú là người cháu kính trọng nhất cũng tin tưởng nhất, nếu như chỉ vì muốn cháu quay về, xin lỗi.......Cháu sẽ không xuất hiện nữa. Cháu sẽ trốn thật xa cho chú không tìm thấy, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.”

“Được!” Kuroki vừa nghe xong chỉ có thể nhượng bộ: “Đừng kích động như vậy, từ nay về sau chú sẽ không nhắc nữa! Chú vẫn là chú Kuroki mà cháu kính trọng được không?”

“Thật xin lỗi, hôm nay cháu không có tâm tình ăn cơm với chú. Gặp lại chú sau!” Loan Đậu Đậu nói xong cầm túi rời khỏi phòng ăn.

Biết rõ không nên dùng thái độ này nói chuyện với chú Kuroki nhưng cô không có cách nào kiềm chế bản thân. Chỉ cần nhắc đến người kia, cô hoàn toàn không có cách nào khống chế!

Qua kính thủy tinh Kuroki thấy cô hòa vào dòng người, đôi mắt âm u thở dài. Nhiều năm đã qua cô vẫn không thay đổi, vẫn còn ôm hận trong lòng, hận đến tận xương tủy như vậy sao?

Đậu Đậu nếu một ngày cô biết được sự thật sẽ rất đau lòng.

Kuroki cầm điện thoại lên thấy ba chữ “Thạch Thương Ly” chần chừ mấy phút sau đó nhấn nút khóa máy. Có thể người đàn ông này là người có thể đưa Đậu Đậu thoát khỏi sự hận thù trước khi mọi chuyện quá muộn.......

Nên để cho hắn biết tất cả để hắn cứu Đậu Đậu đáng thương vậy!

Loan Đậu Đậu ngồi trên ghế đá trong bệnh viện, ngửa đầu nhìn bầu trời thăm thẳm như bị người khác lau qua rất trong sạch.....Tâm tình kích động rốt cuộc từ từ bình phục, sau khi qua cơn sóng lớn chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Đã lâu chưa kích động như vậy, nơi âm u nhất trong lòng nhiều năm bị khơi dậy, không nghĩ tới hôm nay chú Kuroki lại nhắc đến, không kiềm chế được kích động......

Nếu như có thể cô sẽ lựa chọn chứng mất trí nhớ như vậy có thể quên đi những chuyện không vui trước kia, quên hết những người đó. Chỉ cần nhớ Thạch Thương Ly, chỉ cần nhớ một mình hắn!

Mà giờ phút này Thạch Thương Ly đã tới phòng ăn gặp Kuroki, hắn cũng có chút kinh ngạc nhưng nghĩ đến quan hệ của hắn và Loan Đậu Đậu nên vẫn đi! Hơn nữa, theo trực giác nói cho hắn biết Kuroki muốn nói một số việc cho hắn biêt!

“Tốc độ của cậu rất nhanh.” Giọng Kuroki lạnh nhạt, gương mặt khắc nghiệt, ánh mắt không ngừng không ngừng quan sát Thạch Thương Ly, mặc dù người đàn ông này mặc dù đã gặp vài lần, chưa nói chuyện nhiều nhưng ông biết Đậu Đậu rất thích người đàn ông này!

Phải có bản lĩnh thế nào thì Đậu Đậu mới yêu, nếu không sẽ không xứng ở cùng Đậu Đậu.

Thạch Thương Ly không để ý ánh mắt không chút kiêng kỵ kia, thản nhiên đối mặt, đôi môi khẽ nâng: “Có gì xin cứ nói thẳng.”

Bọn họ đều không thích dài dòng, tương đối thích dứt khoát rõ ràng!

Kuroki không nhịn được gật đầu, chống cằm, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi biết cậu việc gì cũng có thể làm, lòng dạ sâu đậm, chỉ là.......Nếu như không phải Đậu Đậu gọi điện thoại muốn tôi hợp tác với cậu, tôi nhất định sẽ không chọn cậu.”

Ánh mắt Thạch Thương Ly lạnh lùng nhìn ông, không hiểu ý ông. Trong lòng cũng hiểu đại khái, lúc trước Kuroki kiên quyết không hợp tác nhưng sau khi hắn quay về Pháp lập tức thay đổi ý kiến hắn đã cảm thấy kỳ quặc nhưng không nghĩ là Đậu Đậu động tay vào!

Ánh mắt sâu thẳm của Kuroki nhìn hắn, bưng ly cà phê lên khẽ nhấp một ngụm cười lạnh: “Cảm giác bản thân vô dụng phải dựa vào đàn bà phải không?”

“A!” Thạch Thương Ly cười lạnh “Đậu Đậu quan tâm tôi! Điều này đối với tôi mới quan trọng!”

Xem như Đậu Đậu không tìm Kuroki hắn cũng sẽ thành công chỉ là tốn một chút thời gian mà thôi! Cho nên dù là liên quan đến Đậu Đậu hắn cũng không hoài nghi năng lực của bản thân, càng sẽ không trách cứ Đậu Đậu ngược lại càng khẳng định người Đậu Đậu yêu là hắn!

Cô im lặng làm những chuyện này sau lưng hắn mà không cho hắn biết! Thật là một cô bé ngu ngốc!

“Quả nhiên Đậu Đậu không yêu nhầm người.” Kuroki để tách cà phê xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thạch Thương Ly, môi mỏng khẽ nói: “Hôm nay tôi tìm cậu là hy vọng cậu có thể cứu Đậu Đậu!”

“Cứu?” Thạch Thương Ly nhíu mày, cái chữ này dường như có nghĩa rất sâu xa.

Kuroki dựa vào ghế, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Thật ra thì những năm này con bé sống không tốt lắm, có thể nói vô cùng không tốt! Nội tâm của con bé tự hành hạ mình, nỗi khổ sở của con bé toàn bộ đều nén trong lòng.”

“Tôi biết gia cảnh của cô ấy không đơn giản nhưng tôi không điều tra được!”Giọng nói Thạch Thương Ly đầy mê ly “Cô ấy chưa bao giờ chịu nói cho chúng tôi biết.”

“Con bé sẽ không nói cho các người biết, nếu như có thể tôi muốn con bé cả đời này cũng không nhắc tới!” Kuroki dừng một chút nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ “Con bé đã từng tự sát.”

Ánh mắt Thạch Thương Ly kinh ngạc, hắn hoài nghi bản thân nghe nhầm!

Đậu Đậu từng tự sát!!!

Tin tức này thật chấn động.

Kuroki biết hắn bất ngờ, khóe miệng mím lại nụ cười, tiếp tục nói những lời làm cho Thạch Thương Ly không cách nào bình tĩnh. Từng có một vạn giả thuyết nhưng chưa bao giờ có giả thuyết nào như Kuroki nói.......

Tàn nhẫn như vậy là có thật sao!

Vẫn chỉ cảm thấy thân phận cô có chút mờ ám, chẳng qua chỉ cảm thấy cô đang trốn tránh gì đó, thậm chí cho rằng cô bỏ nhà đi mà thơi lại không nghĩ rằng........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.