Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 157: Chương 157: Chương một trăm năm mươi bảy






Lúc ấy cô chỉ mới bảy tuổi, chịu đủ mọi kinh sợ cùng khủng hoảng, tha thiết mong mỏi ba tới cứu mình cùng mẹ lại không nghĩ rằng ông tới giết mẹ.......

Mẹ xinh đẹp nằm trong vũng máu chết dưới tay ba cho nên khóe miệng còn nở nụ cười nhạt vô cùng dịu dàng cùng mỹ lệ.

Cô không dám tin vào mắt mình, người cha luôn hòa ái lại tự tay giết chết mẹ.......Tuyên bố với bên ngoài mẹ ngoại tình không xứng làm người phụ nữ của Hàn Khác Thành nữa!

Thật hoang đường, thật buồn cười......

Đậu Đậu đang sống trên thiên đường hạnh phúc bỗng chốc rơi xuống địa ngục, chưa bao giờ nghĩ bởi vì lần bắt cóc kia cô không có nhà, không có mẹ, thậm chí có ba cũng như không có. Từ lúc cô bị ông ấy đưa về nhà thì bị giam trong phòng, không cho phép đi ra ngoài, không cho phép gặp bất cứ ai, cô nghĩ mình giống như tù binh, không có tự do giống như xác chết.

Sống cuộc sống trong bóng tối, cả ngày lẫn đêm, thời gian cứ trôi qua thậm chí không thể quên được những nỗi sợ kia......Nửa đêm cô khóc giãy giụa tỉnh lại muốn tìm mẹ nhưng tìm không được nữa.

Không lâu sau Hàn Khác Thành ở cùng người phụ nữ khác, buồn cười nhất là cô gái kai chỉ khoảng mười mấy tuổi......

Tại sao ông ấy có thể như vậy, tự tay giết mẹ lại ở cùng một cô gái nhỏ tuổi như vậy? Từ đó trong lòng Đậu Đậu ôm hận, hận Hàn Khác Thành tận xương tủy, hận ông giết chết mẹ, hận ông cưới người khác, hận ông là người đứng đầu băng đảng xã hội đen, giết người không chớp mắt.

Nếu có thể cô cũng hy vọng ông ấy giết chết cô như giết mẹ. Nhưng Hàn Khác Thành không giết cô, chỉ nhốt cô trong phòng, không cho nhiều người gặp cô, không cho cô đi ra ngoài, thậm chí mọi người đều cho rằng cô đã chết trong lần bắt cóc đó.

Cả ngày lẫn đêm cô sống trong phòng tối, không có ánh mặt trời, không có tự do, càng không có người để nói chuyện. Tất cả đều tuyệt vọng, muốn chạy trốn nhưng cô còn nhỏ, mặc kệ nghĩ mọi cách chưa chạy đến cửa đã bị bắt trở lại! Không ai dám đánh cô, chỉ nhốt cô lại!

Thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ......

Mãi cho đến mười tuổi, cô không đi học, không có cuộc sống như người bình thường mà trở thành một đứa trẻ tự kỷ, chưa bao giờ nói một câu, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm người khác, luôn mím môi. Đã nhiều năm chưa nhìn thấy Hàn Khác Thành nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ quên được bộ dáng ông ấy, chưa từng quên cảnh tượng ông ấy tự tay giết chết mẹ......

Ở trong phòng cô tìm được con dao Hàn Khác Thành đưa cho cô để phòng thân, khi cả nhà cô còn đầy đủ, mẹ rất dịu dàng mỗi đêm ôm cô ngủ, kể chuyện, hát ru cô, ba cũng dịu dàng bởi vì ba anh tuấn, ba luôn cưng chiều mẹ cùng cô, ông ấy cười nói với Đậu Đậu lớn lên có thể tự bảo vệ bản thân.......

Nhưng cô không dùng dao bảo vệ bản thân mình mà vào năm mười một tuổi rốt cuộc Hàn Khách Thàn xuất hiện trước mặt cô, cô ngơ ngác nhìn ông ấy chờ đến lúc Hàn Khác Thành đến ôm cô vào lòng thì rút dao giấu trong tay áo đâm vào ngực ông.

Một khắc kia cô không cảm thấy vui chỉ cảm thấy đau lòng, vô cùng đau lòng!

Hàn Khác Thành không tức giận chỉ bình tĩnh cho cô một bạt tai, khiến cô ngã xuống sàn nhà, máu từ tai trái chảy ra.

Một bạt tai khiến cô mất thính giác, không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể nghe bằng tai phải.

Một dao kia cũng không thể giết Hàn Khác Thành cho nên lại bị ông giam không có tự do giống như con chim cả đời bị nhốt trong lồng cho đến chết.

Mười một tuổi cô đã cảm thấy không có hy vọng, ngày qua ngày không có kết thúc không có hy vọng cũng không có bất kỳ mong đợi nào.

Cái chết đối với những đứa bé khác khong có nghĩa gì cũng không ai biết. Nhưng cô biết cái chết chính là biến mất không thấy gì nữa, vĩnh viễn không thấy được những chuyện diễn ra trên thế giời này, vĩnh viễn biệt tích, cô không rõ lắm chỉ biết nếu như chết sẽ không bị gian ở phòng này nữa, không cần thấy những người đáng ghét kia, không cần phải nhớ lại hình ảnh của mẹ khi chết......Máu tươi đầm đìa.

Cho nên cô đập gương, tự cắt cổ tay, đứa trẻ cuối cùng vẫn là đứa trẻ, không độc ác như vậy, tĩnh mạch thiếu chút nữa bị cắt đứt, quản gia phát hiện sớm tìm người cứu cô.

Hàn Khác Thành lần nữa đến thăm cô thì ánh mắt âm u, vô lực nhìn cô nằm trên giường bệnh. Trước bảy tuổi cô béo tròn ba mẹ luôn trêu cô quá mập không ai lấy nhưng từ sau khi bảy tuổi cô liền ốm đi. Người gầy gò, càng ngày càng gầy, sắc mặt trắng nõn trở nên vàng vọt......

Đậu Đậu nhìn ông ấy không nói gì, ánh mắt trống rỗng đáng sợ như tượng gỗ không có linh hồn. Nằm trên giường nhìn ông ấy giống như người lạ, cô không còn hơi sức đi giết Hàn Khác Thành, biết bản thân không giết ông ấy được nên bỏ qua.

Ngày hôm đó Hàn Khác Thành ngồi trong phòng bệnh nhìn cô cả ngày, không nói một câu, không ăn gì, không uống nước, thậm chí nagy cả tư thế ngồi cũng không thay đổi. Đậu Đậu cũng thế, yên tĩnh nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn ông ấy giống như pho tượng.

Sau lần đó Hàn Khách Thành không quay lại, ngược lại thường có một bác sĩ hay nói chuyện với cô, ban đầu cô không chịu nói, bác sĩ kiên trì một tháng, rốt cuộc cô cũng nói chuyện, câu đầu tiên chính là: “Ông có thể đưa tôi đi sao?”

Bác sĩ ngây ngẩn cả người nhưng khi nhìn bộ dáng gấy gò của cô ông liền biết cảm xúc của đứa bé này đã tổng thương, nếu tiếp tục để cô bé ở đây thật sự sợ sẽ không thể sống nữa. Ông đồng ý nhưng không làm. Bởi vì trước khi hành động ông đã bị Hàn Khác Thành giết.

Trước mặt Đậu Đạu bị bắn ba phát, mắt tim cùng bụng, máu tươi văng khắp nơi, khuôn mặt Đậu Đậu từ ấm áp liền trở nên lạnh lẽo. Trơ mắt nhìn bác sĩ từ từ ngã xuống, trước khi chết còn khẽ nở nụ cười áy náy: “Thật xin lỗi......”

Đậu Đậu im lặng đứng một bên không mở miệng cũng không nổi điên với Hàn Khác Thành chỉ thấy thi thể bác sĩ được đưa đi cô cũng máy móc quay về phòng của mình, khóa bản thân trong phòng. Bắt đầu không ăn không uống không ngủ......

Hàn Khác Thành ra lệnh cho người đem thức ăn nhét vào miệng cô, cô còn có thể móc nôn hết ra. Cô không ngủ được, Hàn Khác Thành sẽ cho người tiêm thuốc an thần cho cô, đưa chất dinh dưỡng vào người cô......

Khi cô tĩnh lại thì tháo ống tiêm ra, không nói gì ngồi trước cửa sổ, không nói gì, không làm gì, mặc cho ống tiêm gắn trên tay chảy máu.

Cuộc sống như thế cứ lặp lại mỗi ngày, cơ thể cô cũng đạt đến cực hạn không cách nào chống đỡ được. Toàn thân chỉ còn một lớp da bọc xương, khô gầy đến đáng sợ giống như người già. Trên cô có bao nhiêu mạch máu đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Cánh tay suốt ngày phải tiêm thuốc an thần cùng chất dinh dưỡng đã sớm có trăm ngàn vết thương thậm chí không thể tìm thấy chỗ nào lành lặn.

Hàn Khác Thành tìm rất nhiều bác sĩ, hạng người nào cũng có, lúc nhìn thấy khuôn mặt giống quỷ của cô cuối cùng lắc đầu. Không ai có thể cứu cô, không ai có thể.......

Kuroki xuất hiện như vậy, lần đầu xuất hiện ở đây, cả người mặc đồ đen, đứng bên giường nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt lạnh nhạt chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Một đứa bé quật cường có mấy phần giống Tử Tử.”

Lúc ấy cô không có phản ứng, thậm chí không mở mắt nhìn ông, cô chỉ là một đứa bé nhưng nhìn cứ như ngọn đèn đã cạn dầu.

Kuroki quay người nói với Hàn Khác Thành: “Dù sao con bé cũng không sống được, không bằng cho tôi nuôi mấy ngày.”

Ánh mắt phức tạp cùng mâu thuẫn lần đầu tiên hiện lên trên khuôn mặt Hàn Khác Thành, cuối cùng vẫn là gật đầu. Có lẽ lúc này để cô rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất.

Kuroki cởi áo khoác của mình trùm cho cô, cô thật nhẹ, dường như áo khoác có thể ôm trọn cơ thể cô. Không ai dám ngăn Kuroki, cứ như vậy đi không mang gì, cái gì cũng không có rời khỏi đó.

Cách xa hung thủ sát hại mẹ cô!

Kuroki đưa cô tới một biệt thự, người giúp việc đều là tôi tớ trung thành nhất của ông, không tìm bất cứ bác sĩ nào cũng không cho ai tới chăm sóc cô mà ông tự tay chăm sóc cô.

Kuroki không giống như Hàn Khách Thành, Hàn Khác Thành suốt ngày bận rộn cả ngày không thấy dáng người, tỷ lệ ông ấy xuất hiện rất ít, nửa năm mới gặp một lần. Thỉnh thoảng xuất hiện, cấp dưới của ông ấy thỉnh thoảng chạy vào nói chuyện với ông. Kuroki thì nhàn nhã, không có việc gì, mỗi ngày đều ở trong biệt thự với ông, nghĩ mọi biện pháp chọc cô nói chuyện, dụ dỗ cô ăn gì đó.

Lúc mới bắt đầu cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, không ăn không uống không ngủ, Kuroki không giống Hàn Khác Thành tìm người tiêm chất dinh dưỡng, tiêm thuốc an thần cho cô. Cô không ăn, ông liền tìm cách khiến cô uống nước, hoặc là đem tay cô đặt trong nước, cô không ngủ được, ông liền ôm cô ngắm sao, cùng cô nói chuyện các vì sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.