Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 152: Chương 152: Chương một trăm năm mươi hai






“Không thể trả lời!” Loan Đậu Đậu lắc đầu.

“Ông nội, cháu thật sự cần khoản tiền kia!” Kỳ Dạ cúi đầu, giọng nói cầu xin: “Sau này cháu nhất định sẽ trả cho ông. Nhất định trả!”

Đậu Đậu nhíu mày, hạ thấp giọng, chỉ nói để đủ hai người nghe: “Chuyện tiền nong đừng cầu xin ông ấy! Tôi sẽ giúp cậu!”

“Khuya rồi, tôi hơi mệt, mai lại đến thăm cậu.” Ông Thạch đứng lên cùng mấy hộ vệ rời khỏi phòng!

Loan Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ nhìn nhau một lúc lâu, nhìn thời gian mới tám giờ, ông ta mệt cái gì chứ?

Kỳ Dạ nắm vai cô nói: “Những lời cô nói thật là hay! Không thu âm lại thật là tiếc, nếu không cô nói lại đi để tôi thu âm lại.”

Loan Đậu Đậu đẩy cậu ra: “Tôi nói rồi không nói lại nữa mệt chết đi được. Tôi muốn uống nước!”

Kỳ Dạ vội vàng rót nước cho cô, ngồi xếp bằng trên giường tò mò hỏi: “Cô nói xem ông nội có cho tôi mượn tiền hay không?”

“Tôi làm sao biết, ông ấy cũng không phải ông nội tôi!” Loan Đậu Đậu trợn mắt, cầm ly nước uống.

Kỳ Dạ chống cằm, ánh mắt ưu thương: “Mười triệu đô-la không phải ít, ông nội chắc chắn sẽ không cho tôi mượn!”

Loan Đậu Đậu xoa đầu cậu, hy vọng cậu thoải mái một chút: “Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu, nhất định để đứa bé của Thẩm Nghịch được sinh ra một cách thuận lợi! Đúng rồi, hôm nay Thẩm Nghịch có tới tìm cậu không?”

“Không!”

“Kỳ quái!” Loan Đậu Đậu cởi giày ngồi trên giường: “Hôm nay điện thoại của anh ấy cũng không gọi được, bây giờ còn chỗ nào anh ấy có thể đến chứ! Sao không đến tìm tôi, còn không tới thăm cậu?”

Kỳ Dạ cũng đang thắc mắc trong lòng chỉ là không nói ra. Bây giờ chuyện của Đậu Đậu đã không ra sao lại còn phải quan tâm chuyện của cậu thật sự rất cảm động!

“Bánh bao đậu, cô đối với tôi thật tốt!”

Loan Đậu Đậu khinh thường: “Tôi không muốn Thẩm Nghịch khổ sở......

Kỳ Dạ “.........” Giữa hai người thật sự không có gian tình chứ? Thật là làm cho người ta tò mò!

Loan Đậu Đậu ngáp nắm tay kéo cậu nằm xuống giường, nhắm mắt lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá, ngủ thôi.”

“Tôi là đàn ông!” Kỳ Dạ tối sầm mặt!

“Tôi biết.”

“Cô là phụ nữ.”

“Nói nhảm.”

“Nam nữ thụ thụ bất tương thân, có biết hay không?”

“Tôi chỉ biết nếu cậu còn nói nhảm nữa tôi sẽ bóp nát quả trứng vàng của cậu!”

“Buông tay, cô thật lưu manh! A.......”

Tiếng hét thê lương của Kỳ Dạ vang lên trong bóng tối nhưng Đậu Đậu sống chết không chịu buông tay, cuối cùng đành chịu thua: “Được rồi đi ngủ, buông ra!”

Lúc này Đậu Đậu mớ buông tay, đôi tay ôm vai cậu ngủ, miệng không quên lẩm bẩm: “Dù sao quả trứng vàng của cậu chỉ nhìn được không dùng được, dùng một chút cũng không chết.”

“Câm miệng.” Trán Kỳ Dạ nổi đầy gân xanh! Lúc trước ở cạnh Đậu Đậu còn cảm thấy có tình thương của mẹ, bây giờ thì tình thương gì chứ. Dám sờ quả trứng vàng của cậu còn nói không dùng được.......

Kỳ Dạ tỉnh dậy trước, kết quả hét to đầy kinh sợ phá vỡ không gian yên tĩnh buổi sáng, đánh thức Loan Đậu Đậu. Cô vừa ngáp vừa vuốt mắt, giọng khàn khàn: “Cậu rống cái gì?”

Mắt trợn to, thấy rõ ràng người ngồi cạnh giường giật mình: “Thẩm Nghịch, sao anh lại ở đây?”

Kỳ Dạ hoàn toàn hóa đá.......

Loan Đậu Đậu cúi đầu nhìn tư thế của mình cùng Kỳ Dạ, hai chân cô đang kẹp chân Kỳ Dạ, đôi tay ôm tay cậu giống như ôm gối ôm, mặc dù.......có chút dâm đãng! Nhưng giữa cô và Kỳ Dạ tuyệt đối trong sạch!

Sắc mặt Thẩm Nghịch không thay đổi, đôi mắt trống rỗng đầy tăm tối, lạnh lùng mở miệng: “Tôi qua cô và bạn Kỳ cùng giường chung gối!”

“Khụ khụ.......” Loan Đậu Đậu sặc nước miếng “Cái đó........Anh và cậu ấy cùng giường chung gối nhiều lần như vậy cũng biết rõ quả trứng vàng của cậu ấy chỉ nhìn được chứ không dùng được! Ha ha, tối qua tôi đã thử.”

“A! Cô nói lung tung cái gì?” Kỳ Dạ cực kỳ tức giận quát!

A.......Loan Đậu Đậu hối hận muốn cắt đứt lưỡi, rốt cuộc vừa rồi cô vừa mới nói gì!

Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười lạnh: “Xin hỏi tối qua cô như thế nào gọi là thử qua quả trứng vàng nhìn mà không dùng được?”

“A.......” Đậu Đậu nắm tóc: “Chính là thử! Chẳng lẽ anh chưa thử qua sao?”

“Loan Đậu Đậu!” Kỳ Dạ gào to, nếu như vậy bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Loan Đậu Đậu!” So với Kỳ Dạ giọng Thẩm Nghịch dịu dàng hơn nhiều “Cô có biết chữ chết viết thế nào không?”

Đậu Đậu như đứa con ngoan cúi đầu, mệt mỏi vô hồn: "Tôi biết.”

“Ừ.” Thẩm Nghịch hài lòng gật đầu “Cho nên cô thật sự thử qua quả trứng vàng chỉ nhìn mà không dùng được sao?”

“Không có! Tuyệt đối không có chỉ là đùa thôi!”

“Rất tốt! Nhớ kỹ quả trứng vàng chỉ nhìn mà không dùng được không thuộc về cô, muốn chơi về nhà chơi người đàn ông của cô! Biết không?” Thẩm Nghịch ra dáng thầy giáo đang dạy học sinh!

Loan Đậu Đậu gật đầu mấy cái lại lắc đầu: “Không đúng! Bây giờ tôi không có đàn ông!”

“Không sao! Có Thạch Thương Ly......”

Loan Đậu Đậu cau có, cô không nên đối nghịch với Thẩm Nghịch. Biết rõ cô và Thạch Thương Ly sẽ không ở gần nhau thì làm gì còn cơ hội!

Kỳ Dạ đã sớm chui đầu vào gối nằm khóc, có thể đừng mở miệng là quả trứng vàng chỉ nhìn mà không dùng được hay không, rốt cuộc cậu có chỗ nào chỉ nhìn mà không dùng được chứ? Không phải vẫn chiến đấu thành công đánh chiếm Thẩm Nghịch sao?

A? Không đúng!

Kỳ Dạ ngẩng đầu nắm tóc: “Trước kia tôi không phải là công sao?”

“Cậu nhóc tắm rồi ngủ đi, cậu đời đời kiếp kiếp đều là tiểu thụ!”

Loan Đậu Đậu cùng Thẩm Nghịch trăm miệng một lời, đùa chứ là tiểu thụ còn mộng tưởng làm công sao, thật tức cười!

“Các người cười cái gì! Tôi hoài nghi hai người còn đang gạt tôi, tôi cảm giác mình là công! Tôi có cánh tay cường lực, dáng người to lớn!”

Kỳ Dạ tức giận quát!

“Phốc! Rõ ràng chỉ là một viên kim đan nhỏ!” Đậu Đậu không nể tình cười nhạo!

Thẩm Nghịch gật đầu, dồng ý quan điểm của cô: “Mặc dù đã lâu chưa đụng tới nhưng vẫn cứ là viên kim đan nhỏ!”

“Các người đi chết đi!” Kỳ Dạ tức giận đỏ mặt tía tai! Một nam một nữ này quả thật chính là sài lang hổ báo! Viên kim đan nhỏ gì chứ, mẹ kiếp ai không biết còn tưởng các người ở chợ đang thảo luận về trứng gà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.