Đêm đó qua đi, Thịnh Thiên Kim cho rằng Bạch Thận Ngôn sẽ không ký hợp đồng với cô.
Kết quả không nghĩ tới, vài ngày qua đi, đột nhiên có người tự xưng là người đại diện của cô, gọi điện thoại cho cô, nói cô đã thông qua xét duyệt ký kết của Chanh Giai Ảnh Thị. Hỏi khi nào cô rảnh, đến công ty ký hợp đồng.
Chanh Giai Ảnh Thị?
Thịnh Thiên Kim ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng, đó không phải công ty dưới trướng Thận Thiên sao?
Bạch Thận Ngôn anh ta...đồng ý rồi hả?
“Alo, cô còn nghe không?” Người đại diện đầu kia điện thoại, hỏi.
“Đây đây đây. Tôi chỉ...” Thịnh Thiên Kim mở miệng.
“Nếu đã biết, vậy thì thứ Hai tuần sau gặp nhau ở công ty.” Sau khi nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
“Tôi...”
Thịnh Thiên Kim nhìn chằm chằm điện thoại, mặt vẫn không thể tin được.
Sao Bạch Thận Ngôn có thể ký kết với cô?
Không phải anh ta ghét cô sao?
Chẳng lẽ, là cô hiểu lầm, thực tế Bạch Thận Ngôn không ghét cô?
“A...”
Thịnh Thiên Kim cầm điện thoại lên, muốn hỏi Bạch Thận Ngôn một chút.
Chẳng qua, chuyện này, hay là gặp mặt hỏi tốt hơn.
Dù sao thứ Hai tuần sau, cô cũng phải đến công ty. Đến lúc đó, thuận tiện hóa giải hiểu lầm lúc trước.
Nghĩ đến đây, cô lướt điện thoại gọi cho Lục Du Sinh.
Lục Du Sinh biết tin này, hẹn cô đi ra ngoài chúc mừng.
Thịnh Thiên Kim nhìn thời gian còn sớm, đồng ý.
...
Nhà họ Lục.
Lục Du Sinh thay quần áo xong, chuẩn bị ra cửa.
Gặp được Dương Hoài Thiến vừa trở về ở phòng khách.
“Du Sinh muốn đi ra ngoài à?” Dương Hoài Thiến hỏi.
“Ừm, dieendaanleequuydoon – V.O, có hẹn.” Lục Du Sinh nói.
“Là bạn gái à?” Dương Hoài Thiến hỏi.
Lục Du Sinh cười cười, không thừa nhận, cũng không phản bác.
Dương Hoài Thiến nhìn bóng lưng anh rời đi, mặt đăm chiêu.
Không qua bao lâu, Bạch Thận Ngôn đến.
Dương Hoài Thiến đưa quà mua lúc đi du lịch cho y.
Lúc Bạch Thận Ngôn chuẩn bị đi về, Dương Hoài Thiến cản y lại.
“Thận Ngôn, bây giờ có cô gái mình thích không?” Dương Hoài Thiến hỏi.
Bạch Thận Ngôn hơi hơi nhíu mày.
Dương Hoài Thiến lại nói: “Mẹ thấy con gái nhà họ Vương không tệ, còn có cô bé nhà họ Mã kia...”
“Mẹ.” Bạch Thận Ngôn ngắt lời bà.
Dương Hoài Thiến ngậm miệng lại.
Tuy Bạch Thận Ngôn là con trai bà, nhưng bà biết, từ nhỏ đến lớn con trai bà là người có chủ kiến. Chuyện y không muốn làm, không ai miễn cưỡng y được.
Nhưng, con bà đã độc thân 27 năm, sao bà có thể không quan tâm?
“Mẹ biết con có chừng mực, nhưng chuyện tìm bạn gái, con vẫn nên để tâm chút đi. Con xem Du Sinh, người ta mới về nước bao lâu, cũng đã có bạn gái rồi. Hôm nay còn hẹn hò với bạn gái...” Dương Hoài Thiến kể.
Vốn Bạch Thận Ngôn không hề để ý.
Nhưng lúc y nghe được vế sau, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
“Bạn gái?” Bạch Thận Ngôn hỏi.
Dương Hoài Thiến không chú ý tới sự thay đổi của y, gật đầu: “Đúng vậy, nó đã thừa nhận rồi. Hơn nữa, nó còn để bạn gái nó ở trong ngôi nhà mà mẹ nó để lại.”
Ngôi nhà?
Trong đầu Bạch Thận Ngôn, thoáng hiện lên căn nhà hai tầng nở đầy hoa tươi.
Sau đó, y nói địa chỉ.
“Đúng vậy, chính là căn nhà đó!” Dương Hoài Thiến nói: “Ơ? Sao con biết được? Chẳng lẽ, con đã từng gặp...Thận Ngôn?”
“Đột nhiên con nhớ công ty còn có việc gấp, con đi trước.”
Bạch Thận Ngôn nói xong, vội vàng rời đi.
...
Bạn gái? Căn nhà mẹ anh ta ở khi còn sống?
Bạch Thận Ngôn ngồi trong xe, sắc mặt trầm dọa người.
Khó trách Lục Du Sinh ra mặt, nhờ y ký kết với cô gái này.
Thì ra, bây giờ cô là bạn gái của Lục Du Sinh.