“Chuyện này...”
Thịnh Thiên Kim nghe xong, vừa xấu hổ lại ảo não.
“Em sẽ không thật sự quên rồi đó chứ?” Lục Du Sinh hỏi.
“Không quên, không quên!” Thịnh Thiên Kim ấn đầu như nhức đầu, nói: “Nhưng lúc đó, em...”
Hai năm trước, cô ra nước ngoài du học.
Ở một năm, lại về nước.
Lúc rời đi, cô thật sự đã nói một câu như vậy.
Nhưng tất nhiên, đó là nói đùa...
Cô cho rằng, Lục Du Sinh sớm đã quên.
Thịnh Thiên Kim im lặng, khiến Lục Du Sinh đoán được đáp án. Chẳng qua, anh vẫn cười hỏi: “Bây giờ em có người trong lòng không?”
Người trong lòng?
Trong đầu Thịnh Thiên Kim, thoáng hiện lên khuôn mặt của Bạch Thận Ngôn.
Nhưng rất nhanh, cô đã hất y ra khỏi đầu.
“Không!” Cô nói.
“Vừa khéo, anh cũng không có.” Lục Du Sinh nói: “Anh cảm thấy, chúng ta có thể thử xem.”
Thịnh Thiên Kim nhíu mày: “Nhưng, anh lại không thích em.”
“Em cũng không phải là anh, sao em biết anh không thích em?” Lục Du Sinh nói.
“Trực giác.” Thịnh Thiên Kim nói hai chữ ý tứ sâu xa.
Bên kia, Lục Du Sinh nở nụ cười.
“Như vậy đi, anh cho em ba tháng để suy nghĩ.” Lục Du Sinh nói: “Vào sinh nhật anh, anh hy vọng có thể nghe được đáp án của em.”
Thịnh Thiên Kim yên lặng.
Lục Du Sinh như thế này, cô thật sự không đoán ra, anh thật sự thích cô, muốn quen với cô, hay chỉ là chơi đùa. Dù sao, chút kỹ xảo nhỏ của cô ở trước mặt Lục Du Sinh, quả thật chính là gặp sư phụ.
“Vậy nếu, em nói 'không' thì sao?” Thịnh Thiên Kim hỏi.
Trong điện thoại, Lục Du Sinh cười một tiếng: “Em đừng quên, bây giờ anh chính là 'Thần hộ mệnh' của em. Nếu em không đồng ý, anh sẽ...”
“Lục Du Sinh, dieendaanleequuydoon – V.O, tên khốn kiếp nhà anh, thật là tiểu nhân, ngụy quân tử!”
Thịnh Thiên Kim mắng xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Thật giận!
Tên Lục Du Sinh ngụy quân tử này!
Giờ phút này, Thịnh Thiên Kim thật hối hận vì lúc trước thấy được bộ mặt thật của anh.
Nếu cô không vạch trần, vậy ít nhất ở trước mặt Lục Du Sinh, còn có thể tiếp tục giữ bộ dạng dịu dàng hiền lành rồi.
“Tin tin...”
Đúng lúc này, tin nhắn vang lên.
Cô biết chắc chắn là Lục Du Sinh nhắn tới, cho nên cố ý không xem.
Chẳng qua mấy phút sau, nghĩ đến tính cách mặt người dạ thú của Lục Du Sinh, vẫn yên lặng cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra.
Tin nhắn đúng là Lục Du Sinh gởi tới, chỉ có một câu ngắn ngủn:
Đừng tức giận, ngày mai anh đến tìm em, tâm sự với em tính toán về sau.
“Hừ...”
Thịnh Thiên Kim ném điện thoại qua một bên.
Tên Lục Du Sinh khốn khiếp này!
...
Buổi tối, nhà họ Lục.
Lục Du Sinh ngồi trên ghế sofa, trò chuyện với lão phu nhân.
Dương Hoài Thiến ngồi bên cạnh một lát, thật sự không tiện nói chuyện, dứt khoát đến phòng bếp giúp bà Trương.
Bảy giờ, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.
Lục Du Sinh dừng lại, nhìn về phía ngưỡng cửa.
Rất nhanh, Bạch Thận Ngôn mặc bộ âu phục một màu đen xuất hiện ở trước mặt anh.
Tầm mắt hai người giao trong không trung một chút.
Bạch Thận Ngôn mím môi, mặt vô cảm gật gật đầu với Lục Du Sinh, sau đó lại quay đầu, chào hỏi lão phu nhân: “Bà nội.”
Lão phu nhân hừ một tiếng, quay đầu, không nhìn y.
“Thận Ngôn đến rồi à.”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Nụ cười trên mặt Lục Du Sinh, rụt lại.
Bạch Thận Ngôn quay đầu, nhìn người đàn ông trung niên vừa đi vào: “Chú Lục.”
Lục Cẩm Thiêm vỗ vỗ vai y: “Đi vào ngồi đi.”
Nói xong, lại đi vào trong, Bạch Thận Ngôn đi theo sau lưng ông.