Rất ít khi Thịnh Thiên Kim nhìn thấy Lục Du Sinh như vậy.
Ở trong ấn tượng của cô, cho dù sau một phút phải rơi vào vực sâu vạn trượng, giờ phút này anh cũng sẽ cười tính kế người khác.
Cho nên, lúc Lục Du Sinh ở trước mặt cô, nôn nóng nhờ cô giúp đỡ, Thịnh Thiên Kim thật sự bị dọa.
“Anh muốn em làm gì?” Thịnh Thiên Kim hỏi.
Lục Du Sinh hơi nghiêng người tới phía trước, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú: “Anh hy vọng em lấy một phần tư liệu từ trong tay Bạch Thận Ngôn giúp anh.”
“Cái gì chứ?” Thịnh Thiên Kim mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn anh.
“Thiên Kim.”
Lục Du Sinh nhìn cô: “Chuyện này, em cần phải giúp anh.”
“Vậy, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại tìm em?” Lòng Thịnh Thiên Kim hốt hoảng: “Em và Bạch Thận Ngôn, hoàn toàn không quen.”
Từ lúc mới bắt đầu, lúc biết Bạch Thận Ngôn chính là em trai của Lục Du Sinh, cô đã thề, tuyệt đối không được tham gia vào giữa Bạch Thận Ngôn và Lục Du Sinh. Cho nên, cô che giấu Lục Du Sinh chuyện cô quen biết với Bạch Thận Ngôn.
Lần trước bị trật chân, Bạch Thận Ngôn đưa cô về, gặp được Lục Du Sinh ở cửa, cô cũng vì nguyên nhân này, mới vô thức nói dối Lục Du Sinh.
Cô ra sức phủ nhận quan hệ giữa cô và Bạch Thận Ngôn trước mặt Lục Du Sinh, chỉ vì không muốn chọc phiền phức.
Cô hiểu biết Lục Du Sinh.
Cho nên, mới không muốn làm địch với anh.
“Ha ha ha...”
Lục Du Sinh nghe cô nói lời này, nở nụ cười.
Vẻ nôn nóng trên mặt anh dần dần rút đi.
Anh ngồi thẳng người lại, từ từ dựa lên ghế sofa phía sau, hai chân bắt chéo, thần thái vô cùng thả lỏng.
Nhưng, đối lập rõ ràng với trạng thái thả lỏng của anh, là Thịnh Thiên Kim.
Lúc Lục Du Sinh nở nụ cười, toàn thân Thịnh Thiên Kim lại căng thẳng.
Cô biết, dieendaanleequuydoon – V.O, cô lại rơi vào bẫy của Lục Du Sinh....
“Lời mới vừa nói, chỉ đùa một chút.” Lục Du Sinh nhìn cô, nhếch miệng, nói: “Chẳng qua...”
Thịnh Thiên Kim lại vô thức ngừng thở.
Lục Du Sinh thả lỏng tay, mỉm cười nhìn cô: “Chúng ta có thể đổi cách hợp tác.”
“Hợp tác? Anh Du Sinh đừng nói giỡn.” Thịnh Thiên Kim ra vẻ thoải mái: “Em cũng không phải Thịnh Thiên Kim trước kia. Bây giờ, em hai bàn tay trắng, lấy cái gì hợp tác với anh?”
“NO! NO! NO!”
Lục Du Sinh vươn một ngón tay, lắc lắc: “Em đừng tự coi nhẹ mình.”
Nói tới đây, anh đổi lời: “Chỗ này của anh, tra ra thứ rất thú vị, là chuyện lần trước em đến thành phố M. Em muốn xem thử không?”
Nói xong, lại lấy điện thoại, mở album hình bên trong ra, đưa tới trước mặt Thịnh Thiên Kim.
Hình chụp trên màn hình, rõ ràng là cảnh cô lái xe chặn Bạch Thận Ngôn ở dưới chân tòa nhà Tập đoàn Thận Thiên.
“Phía sau còn, có thể xem tiếp.” Lục Du Sinh cười tít mắt, nói.
Thịnh Thiên Kim không nhúc nhích.
Giờ phút này, tay chân cô lạnh như băng, mồ hôi toát ra trên trán.
“Anh Du Sinh.”
Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, nhìn anh, khó khăn nói: “Em không muốn tham gia ân oán giữa các anh.”
Lục Du Sinh đứng dậy, từ từ đi đến sau lưng cô, vén một lọn tóc của cô lên, nhẹ nhàng ngửi: “Nhưng, em đã bị liên lụy vào rồi. Từ lúc em quyết định trở lại thành phố M này, cũng đã định, em trốn không thoát rồi.”
“Nhưng...”
“Suỵt...”
Lục Du Sinh ra hiệu cho cô, mỉm cười nói: “Đừng vội từ chối anh. Vì sao em không nghe thử, anh sẽ cho em cái gì?”
Thịnh Thiên Kim nhìn anh, tâm tình vừa không yên vừa phức tạp.
Lúc này, Lục Du Sinh lại không giấu răng nanh, không che giấu sự ác độc của anh nữa. Anh muốn bày những thứ này ra, ép cô đồng ý.