Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 68: Chương 68: Đụng mặt




Anh Vũ Hạo, trút giận?

Người này, chính là người cô đã từng gặp trong văn phòng Bạch Thận Ngôn...

Cố Yên Nhi!

Không sai, chính là Cố Yên Nhi vênh váo tự đắc kia.

Anh Vũ Hạo trong miệng cô ta, chính là Lâm Vũ Hạo à?

Được lắm! Thì ra Lâm Vũ Hạo quen biết với Cố Yên Nhi.

Khó trách, cô nói sao Lâm Vũ Hạo vừa gặp cô, lại soi mói, khinh thường đủ thứ. Lúc chụp ảnh, cũng không phối hợp đủ chuyện, giống như bà dì tới. Thì ra, anh ta đang dạy dỗ cô giúp Cố Yên Nhi.

“Chuyện này, gọi là gì đây chứ?”

Lòng Thịnh Thiên Kim vừa tức giận, còn cảm thấy hoang đường.

Cuối cùng, cô thành công tính món nợ này lên đầu Bạch Thận Ngôn.

Nếu không phải do tên khốn kiếp Bạch Thận Ngôn, sao cô có thể bị Cố Yên Nhi nhắm vào? Sao cô có thể bị Lâm Vũ Hạo làm ghê tởm?

Cho nên, đều do Bạch Thận Ngôn.

...

Thịnh Thiên Kim nói tình hình của mình với người đại diện.

Kết quả bị người đại diện mắng cho một trận, nói cô về nhà chờ tin.

Thịnh Thiên Kim phiền lòng rời khỏi công ty.

Đi trên đường, Lục Du Sinh gọi điện thoại đến.

“Alo, anh Du Sinh? Anh nói ăn cơm, hôm nay? Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh, em không muốn...a...”

Ngay lúc cô đang nghe điện thoại, không cẩn thận bị người bên cạnh đụng phải.

“Thiên Kim, xảy ra chuyện gì vậy?” Đầu kia điện thoại, Lục Du Sinh hỏi.”À, không, không sao! Anh Du Sinh, dieendaanleequuydoon – V.O, tối nay em có việc, sẽ không ăn cơm với anh. Em cúp đây.” Nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn hai người trước mặt.

“Cố Niệm!”

Đỗ Thiên Mỹ kêu lớn, sau đó nhảy lên, hung hăng gõ đầu cô: “Mấy tháng này, cậu chết ở đâu vậy? Sao chẳng có chút tin tức nào!”

“Ôi!” Thịnh Thiên Kim ôm đầu, cười với cô.

“Cậu rõ là...”

Đỗ Thiên Mỹ hưng phấn, lại muốn đánh cô.

“Thiên Mỹ, sao cậu lại ở đây?” Thịnh Thiên Kim nhanh chóng nắm lấy tay cô, hỏi.

“Mấy ngày nay, rốt cuộc cậu đã chạy đi đâu?” Đỗ Thiên Mỹ hỏi.

Thịnh Thiên Kim cười cười: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, trở về xử lý. Thật có lỗi, lúc trước điện thoại mình bị trộm, cho nên mãi không liên lạc cho cậu.”

Thực tế, lúc trở lại thành phố M, không phải cô không nghĩ tới liên lạc với bọn Đỗ Thiên Mỹ. Chỉ là lúc đó, cô đã không còn là Đại tiểu thư Thiên Kim, cô sợ chuyện “bạn bè rời bỏ” lúc trước lại xảy ra. Hơn nữa, lòng tự trọng của cô quấy phá. Cho nên sau khi đến thành phố M, dứt khoát đổi số điện thoại, không liên lạc với bọn họ nữa.

Lần này gặp nhau bất ngờ, cô phát hiện chút khó chịu vừa rồi trong lòng, tất cả lại không thấy nữa.

“Đi đi đi! Đêm nay là sinh nhật của bạn trai Hi Nhiên, bọn mình cũng hẹn chúc mừng sinh nhật anh ấy ở Lam Sắc. Vừa vặn, cậu đi với mình đi. Nếu Hi Nhiên nhìn thấy cậu, chắc chắn sẽ rất vui.” Đỗ Thiên Mỹ khoát tay lên vai cô, nói.

“Nhưng Thiên Mỹ...”

Không đợi Thịnh Thiên Kim gật đầu, một giọng nữ yếu ớt vang lên từ bên cạnh.

Đó là cô gái có vẻ ngoài, nhiều nhất chỉ coi là thanh tú.

Mặc hàng hiệu trên người, nhưng người từng trải vừa nhìn thấy, sẽ biết là loại nhà giàu mới nổi, không hiểu thời thượng.

Dưới ánh sáng của Đỗ Thiên Mỹ, cô ta có vẻ vô cùng không thu hút. Nếu cô ta không mở miệng, chỉ sợ Thịnh Thiên Kim cũng quên còn có một người như vậy.

Lưu Uyển thấy các cô nhìn qua, cẩn thận dè dặt nhắc nhở: “Lam Sắc là dành cho hội viên, cần phải có Thẻ hội viên, hoặc là thiệp mời đặc biệt mới có thể vào. Cố Niệm cậu ấy, hình như không có...”

“Vậy à.” Đỗ Thiên Mỹ nói.

Lưu Uyển nghe xong, ánh mắt thoáng hiện lên một chút vui sướng.

“Đã vậy, vậy thì lấy thiệp mời hồi sáng tôi đưa cho cậu cho Niệm Niệm đi.” Đỗ Thiên Mỹ thờ ơ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.