“Bạch Thận Ngôn tiên sinh, thật ra hôm nay tôi đến, là tới nhận lỗi với anh.”
Đúng lúc này, giọng Cố Niệm vang lên, cắt ngang sự trầm tư của Bạch Thận Ngôn. Chỉ nghe thấy cô nói: “Tôi xin lỗi anh vì hành vi lúc trước của tôi. Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt ở trong quán bar, hay là sau này gặp được ở nhà hàng, cùng với hoa hồng và bóng bay...tôi xin lỗi anh, vì sự lỗ mãng của mình.”
Nói tới đây, cô lùi về sau một bước, quy củ cúi người chào Bạch Thận Ngôn: “Bạch Thận Ngôn tiên sinh, thật xin lỗi.”
Một tiếng “thật xin lỗi” của Cố Niệm, nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Nhất là quần chúng ăn dưa từ trước tới nay như trợ lý tiên sinh.
Nhìn thế nào, vị này cũng không giống người sẽ đi xin lỗi người khác?
Nhưng cố tình, chuyện không có khả năng nhất đã xảy ra, đã xảy ra. Hơn nữa, ánh mắt xin lỗi của cô, lại vô cùng chân thành, khiến cho người ta không tìm ra khuyết điểm nào.
Trong xe, Bạch Thận Ngôn nhìn ánh mắt cô, trở nên thâm trầm.
Cố Niệm lau nước mưa trên mặt, nói tiếp: “Tôi xin lỗi Bạch Thận Ngôn tiên sinh vì sự lỗ mãng và làm phiền anh. Nhưng, tôi sẽ không rút lại câu nói 'thích' kia. Cho dù Bạch Thận Ngôn tiên sinh có thích tôi hay không, tôi đều sẽ luôn thích Bạch Thận Ngôn tiên sinh, cho đến khi Bạch Thận Ngôn tiên sinh, chấp nhận tôi mới thôi.”
Ánh mắt cô, vô cùng nghiêm túc.
...
“Đây lại là vở kịch của các cô?”
Mặt Bạch Thận Ngôn vô cảm mở miệng, toàn thân Cố Niệm chấn động, vẻ mặt không thể tin được. Cô vừa muốn giải thích, Bạch Thận Ngôn lại nói: “Tôi nói rồi, các cô muốn chơi thế nào thì chơi. Nhưng, Bạch Thận Ngôn tôi tuyệt không hùa theo! Bởi vì, tôi thật sự không có nhiều thời gian, để cùng diễn vở kịch nhàm chán của các cô.”
“Sao đây có thể là vở kịch nhàm chán?”
Giọng Cố Niệm nức nở, nói: “Ý anh là nói chuyện của Chu Hi? Tôi không biết anh nghe được chuyện này từ đâu, dieendaanleequuydoon – V.O, lại biết bao nhiêu, nhưng tôi muốn nói, chuyện này, hoàn toàn không giống như anh tưởng! Tôi cảm thấy mình không làm sai. Nếu Bạch Thận Ngôn tiên sinh không tin, có thể sai người đi tra!”
“Tôi sẽ không tra, cũng không muốn tra.” Bạch Thận Ngôn nhìn cô, nói: “Tôi chỉ hy vọng, sau này Cố tiểu thư đừng làm phiền tôi nữa.”
“Làm, làm phiền?” Mắt Cố Niệm trừng lớn, khiếp sợ nhìn anh.
“Đúng, làm phiền!” Bạch Thận Ngôn nói: “Tôi không thích câu 'thích' của cô, nhưng nếu lại tiếp tục dây dưa, thì chính là làm phiền.”
Giọng điệu của y rất bằng phẳng, thật giống như đang nói, hôm nay ăn cái gì. Nhưng, Cố Niệm nghe ra được “sự kiên quyết” của y từ trong “sự bằng phẳng” đó.
Y thật sự, không hề muốn tạo quan hệ với cô chút nào.
Nhưng, vì sao?
Vì sao sẽ như vậy?
Cố Niệm cô, kém vậy sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, cũng hỏi vậy luôn.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy sự mê man và ngạc nhiên chân thật nhất từ trong ánh mắt cô.
Vẻ mặt này của cô, dường như những “yêu” và “tổn tương” cô biểu hiện ra lúc trước, đều có vài phần diễn, khiến cho người ta không nhìn thấy được sự nhiệt tình.
“Lạch cạch...”
Đúng lúc này, Bạch Thận Ngôn đẩy cửa, đi ra từ trong xe.
Trợ lý Lý bên cạnh, nhanh chóng chạy tới, che dù phía trên đỉnh đầu y.
Bạch Thận Ngôn đứng ở trước mặt Cố Niệm.
Cố Niệm ngẩng đầu, nhìn y.
“Tự hỏi nội tâm cô một chút, cô thật sự thích tôi sao?” Lúc này, Bạch Thận Ngôn mở miệng.
“Đương nhiên...ưm...”
Cố Niệm còn chưa nói xong, đột nhiên môi lại nóng lên.