Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 46: Chương 46: Làm cho người ta mê muội




“Con muốn làm gì? Con dám đánh Sinh Sinh!”

“Cẩm Thiêm, xin anh bớt giận!”

Lão phu nhân và Dương Hoài Thiến, một người vươn tay bảo vệ Lục Du Sinh, một người giữ chặt tay Lục Cẩm Thiêm.

Trong lúc nhất thời, trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng.

Lục Cẩm Thiêm trừng mắt, sắc bén mà lại uy nghiêm.

Lục Du Sinh nghênh đón không hề sợ hãi, cũng không có một chút thỏa hiệp nào.

“Tao nói cho mày biết, lần này mày về, cũng đừng mong chạy ra ngoài! Mày chuẩn bị cho tao, tuần sau phải đến Lục thị báo cáo!” Lục Cẩm Thiêm nói.

Ánh mắt Lục Du Sinh thoáng hiện lên lửa giận, sau đó xoay người đi lên lầu.

“Sinh Sinh, Sinh Sinh con không ăn cơm...”

Lão phu nhân sốt ruột kêu hai tiếng, sau đó quay đầu, hung hăng trừng Lục Cẩm Thiêm, rồi đi lên lầu.

Lục Cẩm Thiêm tức giận, cũng không đói bụng nữa.

“Thận Ngôn, mẹ...” Dương Hoài Thiến muốn đi an ủi Lục Cẩm Thiêm.

Từ lúc chiến hỏa, Bạch Thận Ngôn vẫn luôn luôn giữ yên lặng. Bây giờ, nghe được Dương Hoài Thiến kêu y, y tao nhã buông khăn ăn, đứng dậy, nhìn chằm chằm mẹ ở đối diện: “Mẹ đi đi. Con ăn no rồi, cũng nên đi.”

Dương Hoài Thiến nhìn y, muốn nói lại thôi.

Bạch Thận Ngôn khẽ gật đầu với bà, sau đó xoay người rời đi.

...

Trên đường trở về, lòng Bạch Thận Ngôn có chút buồn phiền.

“Dừng xe!”

Lúc xe đi tới bờ sông, y mở miệng nói.

Y bước xuống xe, đi đến bờ sông, hai tay nắm lan can.

Gió biển từ từ thổi tới, thổi tan đi một ít buồn phiền trong lòng.

Bạch Thận Ngôn đứng ở bờ sông một lát.

Chờ đến lúc y chuẩn bị đi, đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chăm chú con phố đối diện.

Vừa rồi, hình như y thấy được Cố Niệm trong đám đông.

Chẳng qua, dieendaanleequuydoon – V.O, hẳn là ảo giác rồi.

Cố Niệm lừa y, sao còn có gan dám đi lại ở thành phố M?

Nghĩ đến đây, mày vốn giãn ra lại nhăn lại.

...

Thịnh Thiên Kim ôm một đống đồ ăn đứng dưới tàng cây, có vẻ đăm chiêu nhìn về phía bờ sông.

Vừa rồi, hình như có người nhìn cô?

Nhưng đợi đến lúc cô nhìn lại, chỉ thấy một chiếc Lincoln màu đen dần dần đi xa dưới đèn đường.

Cô cau mũi, quay đầu lại.

“Xem ra là suy nghĩ nhiều.”

Thịnh Thiên Kim nói thầm.

Sau đó, cô ngăn một chiếc xe ở giao lộ, trở về nhà lầu nhỏ kia.

Hai ngày sau, Thịnh Thiên Kim luôn trốn trong nhà lầu nhỏ, cân nhắc kế tiếp mình nên làm gì.

Muốn giành lại di sản ông nội để lại cho cô, cần phải khiến mình mạnh hơn.

Nhưng, cô có thể làm gì chứ?

Sống phóng túng, cô lại thông thạo mọi thứ.

Về phần công việc nghiêm chỉnh khác...

Hình như chẳng làm được gì.

Đúng lúc này, Lục Du Sinh đến.

“Sao giờ anh mới tới?” Thịnh Thiên Kim hỏi.

Lục Du Sinh cười cười: “Ông ấy bắt anh vào Lục thị.”

Thịnh Thiên Kim nhìn anh một lát, sau đó nói: “Chúc mừng.”

Cô luôn luôn biết, Lục Du Sinh không vô hại như anh biểu hiện.

Lúc anh nói với cô, anh muốn về nước định cư, Thịnh Thiên Kim biết, anh đã muốn ra sức rồi.

Lục Du Sinh hơi cong môi: “Vậy còn em? Tính làm cái gì?”

“Em đang rất phiền. Hình như cái gì em cũng không biết.” Thịnh Thiên Kim nói.

“Không, em sai rồi.”

Lục Du Sinh vòng ra sau lưng cô, vén tóc cô lên, tinh tế ngửi một chút, nói: “Em còn có khuôn mặt xinh đẹp này. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nên bày ra trước mặt mọi người, khiến cho bọn họ điên cuồng, mê muội em.

“Ơ?”

“Con trai của mẹ kế trên danh nghĩa anh có một công ty giải trí. Anh có thể đề cử em đến, để anh ta đóng gói em, cho em trở thành báu vật vạn người mê muội.” Lúc nói lời này, ánh mắt Lục Du Sinh thoáng hiện lên ánh sáng kỳ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.