“...tôi uống nước dì ấy đưa cho tôi, rồi hôn mê...chờ đến lúc tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ...trên tường căn phòng đó, dán đầy hình ba tôi...có lúc ông còn nhỏ, có lúc ông đọc sách, có lúc ông lớn lên...còn có lúc ông kết hôn với mẹ tôi...” Bạch Thận Ngôn tiếp tục nói.
Thịnh Thiên Kim nắm lỗ tai.
Sao cô cảm thấy, kế tiếp Bạch Thận Ngôn sẽ kéo cô lên một bí mật cực kỳ bát quái?
“Dì nhỏ ngồi ở trên giường, nhìn tôi hưng phấn lại kỳ dị...cho đến lúc này tôi mới biết được, thì ra dì nhỏ thích ba tôi. Không, là yêu ba tôi rất sâu...nhưng, ba lại yêu mẹ. Dì nhỏ nhỏ hơn ba và mẹ mười tuổi. Cho nên, lúc dì ấy phát hiện mình yêu ba, ba đã kết hôn với mẹ rồi...”
Quả thật, là chuyện cực kỳ bát quái.
Chẳng qua, lúc đó, hẳn là Bạch Thận Ngôn tương đối thảm.
“Dì nhỏ điên rồi...”
Kế tiếp, lúc Bạch Thận Ngôn kể tới đoạn này, ánh mắt thoáng hiện lên chút đau khổ: “Dường như bà ấy coi tôi là ba...là ba lúc nhỏ, bắt tôi làm rất nhiều chuyện...tôi không biết, tôi bị nhốt ở đó bao lâu...có lẽ, chỉ có vài ngày, nhưng trong lòng tôi, lại giống như trôi qua nửa thế kỷ, dày vò như vậy...”
Từ lúc Bạch Thận Ngôn kể chuyện, nụ cười trên mặt Thịnh Thiên Kim dần dần biến mất.
Loại cảm giác này của Bạch Thận Ngôn, cô biết.
Cô thật sự biết.
Bởi vì lúc nhỏ, lúc cô bị người giúp việc lòng dạ ác độc ngược đãi, cũng có cảm nhận như vậy.
Chính lúc đó, sự đau khổ và sợ hãi của cô, càng hơn cảm giác mà Bạch Thận Ngôn đã chịu.
Bởi vì, đó là sự ngược đãi dài đến vài năm.
Khiến cho mặc dù cô đã trưởng thành, cũng chưa từng dám đặt chân đến căn biệt thự đó nữa.
“...cảnh sát tìm đến, dì nhỏ dẫn tôi bỏ đi...”
Chờ đến lúc cô ổn định tinh thần lại, Bạch Thận Ngôn đã kể đến tiếp theo sau đó: “Tôi bị đưa đến một thành phố xa lạ, lại bị dì ấy nhốt lại...dì nhỏ trở nên càng điên loạn, thường xuyên ôm tôi cười to, hoặc là khóc lớn, điên điên khùng khùng...tôi thừa dịp lúc tinh thần dì ấy không ổn, chạy trốn, gặp phải bọn buôn người...”
Bọn buôn người?
Vậy cũng quá thảm.
Thịnh Thiên Kim nghĩ.
“Sau đó, dieendaanleequuydoon – V.O, tôi gặp được một cô bé...”
Nói tới đây, y ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Thịnh Thiên Kim: “Cô biết không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, đã phát hiện cô rất giống cô bé ấy.”
Cái gì?
Cô rất giống cô bé Bạch Thận Ngôn từng gặp lúc nhỏ?
“Cô bé đó, gầy gầy nho nhỏ, trên người toàn vết thương...cô bé ấy nói với tôi, cô ấy trốn ra khỏi nhà. Bởi vì, người giúp việc luôn luôn đánh cô ấy, cô ấy sợ đau, sợ đói. Người giúp việc đó...”
Lúc Bạch Thận Ngôn nhắc tới “người giúp việc”, mắt Thịnh Thiên Kim trợn to.
Lúc y nói đến cô bé bị người giúp việc ngược đãi, tứ chi Thịnh Thiên Kim bắt đầu cứng ngắc.
Trong giây phút đó, hình như trong đầu cô thoáng hiện lên gì đó.
Ngay lúc cô chuẩn bị hỏi Bạch Thận Ngôn, có nhớ thành phố bị bắt cóc kia không, đầu Bạch Thận Ngôn lại đập lên bàn cơm.
“Này? Bạch Thận Ngôn tiên sinh?”
Thịnh Thiên Kim đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Thận Ngôn, vươn tay kéo y.
Mày Bạch Thận Ngôn hơi nhíu lại, nhưng lại không tỉnh lại.
Cô vươn tay sờ trán y, phát hiện trán y rất nóng.
Không chỉ trán, toàn thân đều như bị phun nước nóng.
Là dược hiệu bắt đầu phát tác.
Mắt Thịnh Thiên Kim híp lại, lông mi dày cong che giấu cảm xúc trong mắt cô.
Một lúc sau, cô nhắn tin cho Đỗ Thiên Mỹ.&