Vào lúc cô hôn mê, ba ruột của cô cướp đi tài sản ông nội để lại cho cô, hơn nữa nguyền rủa sao cô còn chưa chết.
Mẹ kế và em gái cô, lại nghĩ cách muốn hại cô.
Cuối cùng, cô không thể không chật vật rời đi.
Hai tháng ngắn ngủi, cô mất đi tất cả người thân.
Thế giới của cô, từ thiên đường, biến thành địa ngục.
Mấy ngày nay, cô không biểu hiện ra, không phải chứng tỏ cô không đau.
Hoàn toàn ngược lại, sự tổn thương này, như một khối u ác tính, chui sâu vào trong thân thể cô, tra tấn ngày đêm.
...
Những đau khổ này, cô sẽ không nói cho người khác biết.
Ngay cả Lục Du Sinh, cô cũng không nói.
Bởi vì mấy năm nay, cô biết rõ một đạo lý.
Chính là, cho dù bạn đau khổ bao nhiêu, bạn cũng không nên biểu hiện ra.
Kần đầu tiên bạn biểu hiện ra, có thể mọi người sẽ đồng tình với bạn, đến khuyên bảo bạn.
Lần thứ hai bạn biểu hiện ra, có thể sẽ có người đến nói vài lời với bạn.
Nhưng, đến lần thứ ba, lần thứ tư, sẽ không có ai quan tâm nữa. Ở trong mắt bọn họ, bạn cứ dán dấu hiệu “người đáng thương” lên người. Thậm chí sau đó, sẽ có người bắt đầu trốn bạn.
Bạn đau khổ bao nhiêu, người khác cũng không thể nào cảm nhận được.
Cho nên điều có thể làm, chính là khiến mình trở nên kiên cường.
...
Đối với Thịnh Thiên Kim mà nói, cô không muốn để Bạch Thận Ngôn biết chuyện này.
Bởi vì đó là nỗi nhục của cô, là thù của cô, là oán của cô, là một mặt đen tối nhất trong cuộc đời cô.
Mà cô hy vọng, ở trước mặt y, vĩnh viễn là mặt tốt nhất của cô.
...
Bây giờ, dieendaanleequuydoon – V.O, cô muốn giữ lại sự kiêu ngạo cuối cùng còn lại.
Nhưng chỉ vì chút kiêu ngạo này, khiến bây giờ cô không thể nào trả lời câu hỏi của Bạch Thận Ngôn.
Thịnh Thiên Kim yên lặng, khiến lòng Bạch Thận Ngôn, ngã vào đáy cốc.
Y nhìn người đối diện, giọng nói có nhàn nhạt châm biếm: “Bởi vì không thèm để ý, cho nên không cần giải thích. Hoặc là, trong hai tháng này, cô lại “yêu” một người khác.”
Chữ “yêu” đó, y cắn rất nặng.
Toàn thân Thịnh Thiên Kim chấn động.
Cô không nghĩ tới, mình chỉ yên lặng ngắn ngủi, sẽ khiến Bạch Thận Ngôn nghĩ nhiều như vậy.
“Tôi...”
“Được rồi, không cần nói nữa.”
Bạch Thận Ngôn nâng tay, ngăn cô: “Nể mặt Lục Du Sinh, chuyện xảy ra hai tháng trước, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Tôi sẽ không nhắc tới trước mặt Lục Du Sinh. Cho nên, nếu có thể, cô cũng cố gắng đừng xuất hiện trước mặt tôi. Sau này, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên và nghệ sĩ. Tôi cảm thấy như vậy, đối với cô, đối với tôi, đối với Lục Du Sinh, đều tốt.”
Sau khi nói xong, xoay người đi đến ven đường.
Thịnh Thiên Kim đứng ngơ ngác tại chỗ.
Đến nay, cô còn chưa ổn định tinh thần lại từ những lời cuối cùng của Bạch Thận Ngôn.
Cái gì gọi là “có thể coi như chưa từng xảy ra”?
Cái gì gọi là “sau này sẽ là quan hệ giữa cấp trên và nghệ sĩ”?
Còn nữa, chuyện giữa cô và y, sao lại liên quan đến Lục Du Sinh? Chuyện này có nửa xu quan hệ gì tới Lục Du Sinh?
“Bạch Thận Ngôn, anh đứng lại đó cho tôi!”
Đột nhiên, Thịnh Thiên Kim rống lớn với bóng lưng y.
Nhưng, Bạch Thận Ngôn không hề quay lại.
“Anh...”
Thịnh Thiên Kim đuổi theo, phát hiện tốc độ của mình, hoàn toàn không đuổi kịp. dưới tình thế gấp rút, trực tiếp cởi đôi giày da không hợp chân kia, ném về phía y.
Giày da vẽ một đường cong trong không trung, sau đó nện trúng ót y.
Bạch Thận Ngôn dừng lại.
“Tôi không muốn cắt đứt quan hệ với anh! Chuyện giữa chúng ta, hoàn toàn không phải...a...” Thịnh Thiên Kim đi chân trần một bên, khập khiễng đi về phía Bạch Thận Ngôn.
Lúc cô đi được một nửa, đột nhiên kêu thảm một tiếng.