Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 94: Chương 94: Thịnh nộ




“Bùm bùm bùm...”

“Rắc rắc rầm rầm...”

“Ôi, chân của tôi!”

“Đứng lại, đừng chạy!”

“Đè cô ta lại!”

...

Trong phòng, nhất thời bị Thịnh Thiên Kim quậy đến gà bay chó sủa.

Cô vốn vẫn là một con mèo say tay trói gà không chặt, kết quả không nghĩ tới, đột nhiên giờ phút này lại quậy như điên, bắt đầu chạy loạn la bậy trong phòng.

Vốn, bắt một cô gái uống say, là việc rất đơn giản.

Nhưng Thịnh Thiên Kim, cô vừa chạy, còn vừa lấy đồ ném người.

Gối, ly rượu, bình rượu, hàng ghế, tai nghe...

Dù là thứ gì có thể ném người, cô đều dùng hết.

Chỉ là, nói đến cùng cô cũng chỉ là con mèo say.

Lúc cô xuyên qua đám người, chạy tới cửa, chuẩn bị mở cửa, đột nhiên đầu lại choáng váng.

Cô lắc lắc cái đầu căng lên, sau đó lại đi mở cửa, nhưng đã không kịp.

“Mau đè cô ta lại!”

Người phía sau xông lên, đè cô xuống đất.

“Ầm...”

Lúc cô ngã xuống đất, đầu đập vào góc bàn. Đồng thời, lúc giãy dụa, tay cũng đè lên bình rượu. Nhất thời, máu tươi chảy ra.

“Bắt được cô ta rồi!”

“Con nhỏ thối tha mày!”

“Chát...”

Lúc cô choáng váng mơ hồ, Mã thiếu trực tiếp đánh lên mặt cô một bạt tai. Nhất thời, bên mặt Thịnh Thiên Kim bị đánh kia, sưng cao lên, hô: “Con đĩ thối! Còn dám chạy!” Mã thiếu bị chọc tức, nắm lấy tóc cô, kéo cô đến trước mặt, nhìn chằm chằm mặt cô, hung hăng nói: “Hôm nay, tao không làm chết mày, tao sẽ không họ Mã nữa!”

“A, đau đau đau...”

Thịnh Thiên Kim giãy dụa.

Tóc bị hắn ta túm chặt, dieendaanleequuydoon – V.O, giống như cả da đầu cũng bị kéo xuống.

“Mày còn biết đau!”

Mã thiếu cười lạnh, ném cô lên ghế sofa: “Các cậu ra ngoài canh chừng cho tôi! Đêm nay, nếu tôi không đâm chết con đĩ thối này, tên của tôi sẽ bị đảo ngược!”

Nói xong, nhào về phía Thịnh Thiên Kim.

Tuy đám chân chó nhìn thấy thèm, nhưng cũng biết Mã thiếu đã thật sự tức giận.

“Mã thiếu, anh từ từ tận hưởng, bọn em canh chừng ở bên ngoài cho anh.”

Đám chân chó cúi đầu khom lưng, vừa mở cửa định đi ra.

Lúc bọn họ mở cửa phòng, đang muốn đi ra ngoài, phát hiện người đàn ông đứng ở cửa, vừa vặn chặn lối ra của bọn họ.

“Người anh em, nhường chút, đừng cản đường!” Đám chân chó nói xong, định đẩy vai người nọ.

Nhưng, tay còn chưa đụng tới vai người kia, đã bị người bên cạnh bắt được, vặn lại.

“A a a...”

Đám chân chó lập tức kêu thảm thiết.

Mặt Bạch Thận Ngôn trầm xuống.

Trợ lý rất nhanh dọn dẹp đám chân chó chặn trước mặt.

Bạch Thận Ngôn đi vào phòng, vừa vặn nhìn thấy một tên đàn ông thân hình mập mạp, đang đè lên thân Thịnh Thiên Kim.

Giây phút này, cơn thịnh nộ trực tiếp vọt tới não y.

Y không hề suy nghĩ, trực tiếp đi qua, đá một phát vào thận người nọ.

“Ôi...”

Người nọ kêu thảm, sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất, che thận, liên tục kêu to.

Phía sau, lập tức có người đi đến, kéo Mã thiếu ra ngoài.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Bạch Thận Ngôn và Thịnh Thiên Kim.

Cả thân Thịnh Thiên Kim nhếch nhác, rụt trong góc ghế sofa.

Hai tay cô ôm đầu gối, cúi đầu, trên tay dính máu, thân thể hơi run rẩy.

Lúc Bạch Thận Ngôn nhìn thấy cảnh đó, ma thú bị đè nén rất lâu trong lòng, bị cảnh trước mắt kích thích tỉnh dậy, không ngừng rống giận. Có ý nghĩ muốn làm thịt người nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.