Nhà họ Lục.
Trên bàn cơm, đề tài nói đến sinh nhật của Lục Cẩm Thiêm.
“Sinh Sinh à.”
Lúc này, Lục lão phu nhân quay đầu, mặt hiền lành nhìn Lục Du Sinh, nói: “Ngày sinh nhật ba con, con có dẫn bạn gái đến tham dự không?”
Nói xong, ba người khác cùng bàn, đều ngừng động tác trong tay, nhìn qua Lục Du Sinh.
Tầm mắt Lục Du Sinh, thản nhiên đảo qua Bạch Thận Ngôn, nói: “Bà nội, con đã nói với bà bao nhiêu lần, Thiên Kim không phải là bạn gái của con, cô ấy chỉ là một người bạn con quen ở nước ngoài thôi.”
“Bạn, được rồi...vậy là bạn thân đúng không.” Vẻ mặt Lục lão phu nhân kiểu “bà biết” nhìn Lục Du Sinh: “Vậy sinh nhật ba con, người bạn đó của con có đến không?”
Lục Du Sinh mỉm cười nói: “Vậy, con sẽ nói với cô ấy.”
“Du Sinh có bạn gái rồi à?” Lục Cẩm Thiêm hỏi.
“Đúng, đã để cho người ta vào ở nhà lầu nhỏ ở phía Tây thành, còn không thừa nhận.” Lục lão phu nhân nói.
Lục Cẩm Thiêm nghe xong, quay đầu nhìn Lục Du Sinh, vẻ mặt ôn hòa hiếm có: “Đã quen bạn gái, vậy thì ngày sinh nhật ba, dẫn con bé về, cho bà nội con nhìn xem.”
Lục Du Sinh không phản đối, dường như cũng thầm nhận.
...
Bạch Thận Ngôn ngồi đối diện bọn họ.
Ngoại trừ lúc đầu, lúc Lục Du Sinh nhắc tới Thịnh Thiên Kim, y hơi ngạc nhiên một chút. Sau đó, vẻ mặt y đều rất bình tĩnh. Dường như, người “bạn gái” Lục lão phu nhân kêu Lục Du Sinh dẫn về kia, không có liên quan gì đến y.
Sau khi Lục Cẩm Thiêm nói xong, Lục Du Sinh cũng nhìn lướt qua phía Bạch Thận Ngôn.
“Thận Ngôn có bạn gái chưa?”
Đúng lúc này, đột nhiên Lục Cẩm Thiêm ngẩng đầu, hỏi Bạch Thận Ngôn ngồi đối diện ông.
Bạch Thận Ngôn bị Lục Cẩm Thiêm gọi tên, tự nhiên cũng thành đối tượng chú ý của những người cùng bàn.
Bạch Thận Ngôn nghe xong, từ từ đặt đôi đũa xuống, cầm lấy giấy ăn lau khóe miệng, mới nói: “Không phải bạn gái, mà là đối tượng đi cùng cả đời.”
Nói xong, nhất thời phòng khách yên tĩnh lại. Yên tĩnh, dieendaanleequuydoon – V.O, dường như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.”Con thật sự có cô gái mình thích rồi à?” Mẹ y - Dương Hoài Thiến kích động nói.
Ánh mắt Lục Cẩm Thiêm có ý cười.
Mà Lục Du Sinh, lúc Bạch Thận Ngôn nói xong câu đó, trong mắt thoáng hiện lên âm trầm không ai phát hiện được.
Dưới ánh mắt chờ mong của Dương Hoài Thiến, Bạch Thận Ngôn gật gật đầu.
Dương Hoài Thiến nở nụ cười.
Lục Cẩm Thiêm cũng cười nói: “Đã như vậy, sinh nhật chú, con cũng dẫn người trong lòng con về đây đi.”
Bạch Thận Ngôn gật đầu.
“Du Sinh và Thận Ngôn đều có người trong lòng rồi. Nào, chúng ta cạn một ly, chúc mừng!” Lục Cẩm Thiêm nói.
...
Sau đó, bầu không khí cơm tối, luôn luôn rất tốt.
Sau bữa cơm tối, Bạch Thận Ngôn ngồi với Dương Hoài Thiến một lát, rồi cáo từ rời đi.
“Con đi tiễn Bạch Thận Ngôn.”
Lục Du Sinh dứng dậy, nói.
Bạch Thận Ngôn liếc nhìn anh, sau đó đi ra ngoài.
Lục Du Sinh nhìn lưng y.
Sau khi ra khỏi nhà, trong vườn hoa yên ắng.
Bạch Thận Ngôn dừng lại, nhìn anh: “Anh có chuyện muốn nói với tôi?”
Lục Du Sinh đứng trong bóng tối, nở nụ cười: “Tôi chỉ hơi tò mò, người “cùng theo cả đời” trong miệng cậu rốt cuộc là ai? Sẽ không phải là Thịnh Thiên Kim đó chứ?”
“Ngày sinh nhật chú Lục, anh sẽ biết.” Bạch Thận Ngôn thản nhiên nói.
Sau khi nói xong, gật đầu với anh, xoay người đi về phía gara.
Lục Du Sinh nhìn bóng lưng y, sắc mặt âm trầm đáng sợ.