Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!

Chương 16: Chương 16: Cho em một ngày




Hạ Mộc Vân mệt mỏi nằm trên giường, cô tỉnh lại vào lúc nửa đêm.

Sao cô lại nằm ở đây, đây không phải là nhà của Hàn Thiên sao. Mẹ cô thế nào rồi, Hàn Thiên đã đồng ý cho mẹ cô làm phẫu thuật chưa? Hàng loạt câu hỏi cứ xuất hiện liên tục trong đầu Hạ Mộc Vân.

Nghĩ vậy, cô lật chăn đứng dậy để vào viện, tay đang chuẩn bị rút ống dẫn dịch ra thì phía ngoài, Hàn Thiên lạnh lùng bước vào phòng:

- “Em định đi đâu?”

- “Tôi phải đến bệnh viện với mẹ, mẹ tôi đang đau đớn như vậy, làm sao tôi có thể ung dung nằm đây được“.

Hạ Mộc Vân âm thầm nói, vẻ mặt khẩn trương là không giấu được.

- “Mẹ cô đã phẫu thuật xong. Rất thành công“.

Hàn Thiên bình tĩnh nói, 2 chân cũng bắt đầu di chuyển đến bên cạnh Hạ Mộc Vân, ngồi xuống giường, đối mặt với Hạ Mộc Vân.

Hôm nay ở Hàn Thiên không còn toát ra vẻ đáng sợ, lãnh khốc như những lần trước cô gặp hắn nữa. Hắn nhẹ nhàng hơn, ánh mắt cũng đã dịu xuống đi vài phần, khiến cho Hạ Mộc Vân bớt căng thẳng đi nhiều.

- “Nhưng tôi phải đến thăm mẹ”

Hạ Mộc Vân thấy Hàn Thiên đến cạnh giường liền gấp gáp trốn tránh định bước xuống.

- “ Đừng quên, em bây giờ đã là người của Hàn Thiên tôi, trừ khi tôi cho phép, bằng không, cả đời ngày em sẽ phải ở trong căn nhà này, 1 bước chân cũng sẽ không chạm được tới cửa, đừng nói đến là ra ngoài với ai”

Hàn Thiên bình tĩnh nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại của Hạ Mộc Vân.

Hạ Mộc Vân sững người, hôm qua cô đã đồng ý trở thành tình nhân của Hàn Thiên, cô bây giờ thật sự đã là người của Hàn Thiên mất rồi. Nhưng, để mẹ được phẫu thuật, để mẹ không còn phải chịu đựng đau đớn, cô dù có bán cả mạng sống cũng cam lòng.

Đang trong dòng suy nghỉ đó, Hạ Mộc Vân bị Hàn Thiên đánh thức bằng giọng nói trầm thấp:

- “Hối hận?“.

Hạ Mộc Vân giật mình, không trả lời câu hỏi của hắn, cô quay sang nói:

- “Anh cho phép tôi về thăm mẹ được không. Mẹ tôi vừa phẫu thuật xong, nếu không nhìn thấy tôi, chắc chắn bà sẽ rất lo“.

Nói đến đây, Hạ Mộc Vân khẩn trương đến mức rơi nước mắt. Cô gái này thật sự rất thích khóc sao, đây không biết là lần thứ mấy hắn nhìn thấy cô khóc nữa rồi. Trong tiềm thức của hắn, hắn chưa bao giờ để Chu Diệp Châu phải rơi nước mắt dù chỉ một lần, hắn luôn yêu thương che chở, hắn tự hứa rằng, sẽ yêu và bảo vệ cho Diệp Châu đến suốt đời, kẻ nào làm tổn thương cô ấy, hắn chắc chắn sẽ không để kẻ đó được sống yên.

......

- “Tôi hỏi là em hối hận sao?“.

Hàn Thiên không quan tâm điều Hạ Mộc Vân nói, hắn hỏi lại một lần nữa.

Hạ Mộc Vân cuống cuồng không biết phải trả lời sao, nhưng sau một hồi suy nghỉ, cô rụt rè lắc đầu, mắt không dám ngước lên nhìn Hàn Thiên bên cạnh. Nhìn cử chỉ và biểu hiện của cô, hắn hài lòng nhếch mép cười, nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo Hạ Mộc Vân vào lòng, hắn ôm cô, tham lam hít mùi hương trên tóc cô, 2 tay vuốt ve mái tóc thẳng dài của Hạ Mộc Vân.

- “Tôi cho em 1 ngày, đến gặp mẹ em để bà ta yên tâm chữa bệnh tiếp. Mọi việc còn lại, tôi sẽ sắp xếp“.

Hàn Thiên cho phép cô được đến thăm mẹ rồi ư. Cô mỉm cười thật tươi, ngước nhìn anh, nhẹ nhàng nói:

- “Cảm ơn anh...”

- “Chỉ được phép gặp 1 mình mẹ em” Hàn Thiên ra lệnh.

- “Vâng” Hạ Mộc Vân ngoan ngoãn trả lời, cô vui mừng vì được hắn cho phép đi gặp mẹ.

Cô vẫn luôn ngoan ngoãn, lễ phép với mọi người như vậy, chỉ là ở Hàn Thiên quá đáng sợ nên cô mới phải gồng mình lên với anh. Nhưng hôm nay, nhìn thấy Hàn Thiên đột nhiển thay đổi như vậy khiến cho Hạ Mộc Vân trở về với con người bình thường của cô, luôn nhẹ nhàng, đáng yêu như vậy.

Hàn Thiên không khỏi không hài lòng với Hạ Mộc Vân lúc này, đưa tay ôm ngang Hạ Mộc Vân nằm xuống giường:

- “Nghỉ ngơi đi, em còn yếu đấy“.

Hàn Thiên cũng nằm xuống bên cạnh Hạ Mộc Vân, ôm cô ngủ, không hiểu sao khi nằm cạnh cô, hắn sẽ ngủ ngon hơn nhiều.

Hạ Mộc Vân nằm im để cho Hàn Thiên ôm mình ngủ, cô biết bây giờ phản kháng cũng không có ích gì, cô bây giờ đã là người của Hàn Thiên, làm gì với cô là quyền của hắn, chọc giận hắn e là cô sẽ không sống nổi mất. Suy nghỉ một hồi rồi Hạ Mộc Vân cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.