Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!

Chương 24: Chương 24: Có chút nhẹ nhàng




Về đến nhà vào buổi tối, Hàn Thiên thấy Hạ Mộc Vân đang loay hoay trong bếp nấu ăn cùng dì Hoa, sắc mặt trông đã khá hơn lúc sáng một chút, nhưng vẫn hơi nhợt nhạt. Nhớ đến những lời cô nói lúc sáng, trong lòng Hàn Thiên vẫn có chút khó chịu. Có lẽ là hắn đã nặng lời với cô rồi.

Anh bước vào nhà, đi thẳng vào phòng bếp, bước đến gần ôm lấy Hạ Mộc Vân từ phía sau lưng. Hạ Mộc Vân nãy giờ ở trong bếp không để ý là Hàn Thiên đã về, bị anh ôm bất ngờ như vậy, cô có chút không quen, với lại, không phải lúc sáng anh và cô vừa cãi nhau một trận hay sao. Tại sao bây giờ anh lại ôm cô như vậy. Không phải là anh lại muốn hành hạ cô đấy chứ, anh đang chỉ xem cô là công cụ thỏa mãn và để làm ấm giường thôi, nghỉ đến đây, toàn thân Hạ Mộc Vân không khỏi rùng mình.

- “Anh bỏ tôi ra đi” Hạ Mộc Vân tránh né cái ôm của Hàn Thiên.

Hàn Thiên không tức giận, anh vẫn cứ ôm lấy Hạ Mộc Vân, thì thầm bên tai cô:

- “Cứ để đấy, lên phòng tắm cho tôi”

Gương mặt Hạ Mộc Vân đỏ bừng, cô tránh né vòng tay của Hàn Thiên, anh ta làm sao vậy, không phải mới lúc sáng đang rất ghét bỏ cô hay sao.

- “Anh lên tắm đi, tôi đang nấu ăn” Hạ Mộc Vân thờ ơ nói, mặc kệ anh nghĩ gì, hay có tức giận với cô không.

Hôm nay Hàn Thiên rất khác, anh không làm khó cô nữa. Khi Hạ Mộc Vân từ chối, anh kéo Hạ Mộc Vân hôn lên má cô, sau đó tay cũng bỏ Hạ Mộc Vân ra, quay lưng bước lên lầu tắm. Để lại Hạ Mộc Vân đứng ngây ngốc ở phòng bếp, cả người run lên, má đỏ ửng, hô hấp cũng không thông. Hôm nay tại sao anh lại khác lạ như vậy, tại sao lại nhẹ nhàng với cô như vậy. 1 thoáng niềm vui trong lòng Hạ Mộc Vân, đột nhiên cô vui vẻ lạ thường hơn, trong lòng phấn chấn hẵn lên.

.......

Sau khi ăn tối xong, Hàn Thiên làm việc ở thư phòng. 1h sáng, anh trở về phòng ngủ, lúc này Hạ Mộc Vân bị anh làm tỉnh giấc, cô lấy tay dụi dụi mắt, cất giọng hỏi:

- “Tối nay anh ngủ ở đây sao?”

Hàn Thiên nhàn nhạt trả lời:

- “Nói nhảm. Giường của tôi chẳng lẽ tôi không ngủ ở đây”

Nói rồi anh bước lên giường nằm xuống, vươn tay ôm Hạ Mộc Vân vào lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ. Hạ Mộc Vân ngơ ngác, nằm im cho Hàn Thiên ôm, anh hôm nay đối xử thật sự rất khác đối với cô.

...................

Sáng sớm, Hàn Thiên đã tỉnh dậy trước. Bước ra từ phòng tắm, trên tóc vẫn còn nhũng giọt nước đọng lại. Bước lại gần tủ quần áo và lấy một bộ tây trang màu tối ra.

Hạ Mộc Vân tỉnh dậy đã thấy Hàn Thiên đang đứng trước mặt. Trái tim cô lúc này đang lâng lâng nhảy nhót không ngừng. Hàn Thiên thực sự rất đẹp, một thân cao lớn, gương mặt góc cạnh sắc nét, hôm qua anh lại nhẹ nhàng ôm cô ngủ, nghĩ đến đây Hạ Mộc Vân lại đỏ bừng mặt lên.

Hàn Thiên vừa thay quần áo, nhìn thấy Hạ Mộc Vân đã tỉnh giấc, đang chăm chú nhìn mình, hắn cất giọng nói:

- “Tối nay tám giờ tôi đã đặt bàn sẵn ở nhà hàng Heaven, tôi sẽ cho người về đón em”

Hạ Mộc Vân giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô khó hiểu hỏi:

- “Anh muốn ra ngoài ăn tối?“.

Hàn Thiên đã mặc xong quần áo, hắn bước lại đầu giường và lấy đồng hồ đeo lên tay, lạnh lùng nói:

- “Tôi dẫn em ra ngoài ăn tối, không phải đã lâu rồi em chưa được sao ngoài?”

Trái tim Hạ Mộc Vân “ thình thịch “ từng tiếng rõ ràng, cô ngượng nghịu không nói được gì, chỉ biết “ à, ân, “, nhưng sau đó chợt nghĩ ra điều gì đó, cô thử, giọng điệu cực kỳ nhỏ và êm tai.

- “Hàn Thiên, anh thỉnh thoảng có thể cho tôi về gặp mẹ được không?”

Hàn Thiên yên lặng nghe cô nói xong, hắn lạnh lùng cất giọng:

- “Muốn về nhà?”

Hạ Mộc Vân sợ sệt gật đầu, cô không biết liệu yêu cầu này của cô có làm Hàn Thiên nổi giận không, nhưng cô vẫn muốn thử, cô không muốn suốt ngày phải quanh quẩn trong bốn bức tường như vậy, bị hắn nuôi nhốt như một con chim hoàng anh trong chiếc lồng nguy nga, lộng lẫy. Còn mẹ cô thì lại không được gặp bà, đã lâu lắm rồi, mặc dù cô biết Hàn Thiên cho người chăm sóc mẹ cô rất tốt, nhưng dù sao cô vẫn rất lo và nhớ mẹ.

Hàn Thiêm đút một tay vô túi quần, đặt mông ngồi xuống giường, quay mặt đối diện với Hạ Mộc Vân, tay để trống kia đưa lên vén vén những sợi tóc che trước gò má cô, sau một lúc suy nghĩ, giọng lạnh lẽo vang lên:

- “Được! Em có thể về nhà thăm mẹ, nhưng phải được sự cho phép của tôi, phải có mặt ở nhà trước lúc tôi về và tuyệt đối không được phép gặp gỡ Lưu Phàm”

Hạ Mộc Vân gật đầu như gà mổ thóc, cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn Hàn Thiên.

- “ Cảm ơn anh, tôi nhất định xin phép anh đàng hoàng, sẽ về đúng giờ và... không gặp Lưu Phàm”

Hàn Thiên thuận tay xoa xoa đầu cô, gương mặt lạnh lùng cũng dịu bớt.

- “Ngoan”

Tim Hạ Mộc Vân sắp vọt ra ngoài rồi, Hàn Thiên đột nhiên lại trở nên dịu dàng với cô như vậy, nếu đây là mơ thì cô ước rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.