Sáng sớm, Hàn Thiên tỉnh dậy, quay sang nhìn người con gái đang nằm ngủ bên cạnh, là Hạ Mộc Vân, chăn kéo cao đắp kín người, gương mặt thanh tú, ngọt ngào, dáng vẻ lúc ngủ cũng đủ làm động lòng người.
Đêm qua hắn đến Kings cùng Từ Lãnh Minh và Đỗ Long ngồi rất lâu, cả 3 uống say đến mức không còn tỉnh táo mới ra về, đêm qua hắn đã ức hiếp cô, nhìn cô mệt mỏi nằm cạnh như vậy hắn cũng nhận ra, dấu vết kích tình vẫn còn đó. Đêm qua có vẻ hắn đã không làm chủ được mình. Hắn lo rằng Hạ Mộc Vân chưa khỏe lại sau lần ngất xỉu ấy, sợ là cô sẽ không chịu nổi sự to lớn và cuồng nhiệt của hắn nên mới không đụng vào cô mấy ngày qua.
Nhưng có lẽ là cô không sao, chỉ là hơi mệt đi một chút thôi.
Không nghĩ thêm nữa, hắn lật chăn, bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm, để lại Hạ Mộc Vân nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn kia.
Hắn nhớ hết, nhớ hết chuyện đêm qua, nhưng hắn lại không nhớ rằng, đêm qua, Hạ Mộc Vân đau, nhưng chắc chắn không đau bằng việc hắn nằm phía trên cô nhưng lại gọi tên người phụ nữ khác. Nỗi đau này chắc chỉ có một mình Hạ Mộc Vân thấu thôi, nỗi đau này của Hạ Mộc Vân thì Hàn Thiên một chút cũng không nhớ, thậm chí có thể là anh cũng không muốn nhớ, vì người duy nhất anh quan tâm chỉ có thể là vị hôn thê của anh mà thôi, những chuyện khác đâu quan trọng đến mức tổng giám đốc Hàn thị như anh phải để tâm đâu.
............
Hạ Mộc Vân từ từ mở mắt ra, cô đưa tay day day 2 huyệt thái dương của mình. Cô giật mình ngồi dậy, hạ thân đau nhức như vừa bị nghiền nát, đưa tay dụi dụi mắt và vén gọn lại tóc, cô kéo chăn ra khỏi ngực một chút và cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình. Có rất nhiều dấu hôn chồng lên nhau. Ý thức dần quay lại.
Tối qua cô và Hàn Thiên thật sự đã trải qua một đêm cuồng nhiệt. Nhìn bên cạnh, cô không thấy Hàn Thiên đâu cả, nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, cô chưa bao giờ cảm thấy mình thảm hại như vậy.
Cô bây giờ giống như con búp bê bị chủ nhân chán ghét vứt bỏ đi. Ban ngày, cô cô đơn lạc lõng trong ngôi nhà rộng lớn, buổi đêm, cô trở thành vật thế thân người khác phục vụ Hàn Thiên, cô thật không biết bây giờ phải gọi cô với thân phận gì nữa.
Quay sang bên cạnh, trên bàn là 1 viên thuốc, không cần suy nghĩ cô cũng biết là thuốc tránh thai Hàn Thiên để lại, giọt nước mắt tủi thân rơi xuống, cầm viên thuốc lên, không cần nước, Hạ Mộc Vân nuốt viên thuốc vào bụng, nước mắt nóng hổi rơi xuống, viên thuốc không đắng, không có nước cô vẫn uống được, nhưng hôm nay cô lại thấy đau khổ, mệt mỏi hơn thường ngày. Toàn thân đau ê ẩm, phía dưới đau rát, cố gắng lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm.
Cô thả mình vào bồn tắm lau đi những mùi ám muội trên cơ thể cô, anh ta quả thật là rất yêu Chu tiểu thư đó. Hạ Mộc Vân thất thần trong suy nghỉ về cái tên mà Hàn Thiên gọi trong đêm qua.
............
Hạ Mộc Vân xuống nhà, cô đi ra vườn hoa cẩm tú cầu trong vườn, ngồi xuống chăm sóc những nhành hoa, sau đó lại tưới cây, đưa tay vuốt ve những cánh hoa mềm mại, Hạ Mộc Vân thực sự cảm thấy Chu tiểu thư ấy thật may mắn, may mắn vì có một người luôn yêu thương và chờ đợi cô như vậy. Anh đối với cô dù tàn nhẫn, lãnh khốc như thế nào, nhưng chỉ 1 thoáng nhầm lẫn cô là Chu Diệp Châu, anh liền nhẹ nhàng, ôn nhu hơn phần nào. Bây giờ cô lại đang ở trong ngôi nhà này, là người tạm thời mà anh xem là thay thế cho cô ấy, vậy cô sẽ thay Chu tiểu thư chăm sóc luôn cho vườn hoa cẩm tú cầu này cho đến khi chủ nhân thực sự của vườn hoa trở về.
..............
Buổi tối, khi Hàn Thiên trở về thì vừa đúng giờ ăn, anh bước vào phòng khách, bỏ qua những nghi thức chào hỏi của người làm mà đi thẳng vào phòng ăn, nhưng bóng dáng quen thuộc hằng ngày chẳng thấy đâu, lạnh lùng hỏi dì Hoa:
- “Sao cô ấy còn chưa xuống? “
Dì Hoa vừa bưng canh lên bàn xong liền cung kính trả lời:
“Mộc Vân nói là hơi mêt nên không xuống ăn“.
Hàn Thiên nhíu mày, không nghĩ là dì Hoa lại gọi Hạ Mộc Vân bằng cái tên thân thiết như vậy, phải chăng với những người khác cô luôn gần gũi, thân thiện như vậy, chỉ duy nhất đối với anh cô lại luôn dè dặt, đề phòng.
Hừ, cô xem anh là ma vương sao, hay là ác quỷ. Trong mắt xẹt qua một tia không hài lòng, Hàn Thiên không nói gì nữa mà lập tức sải bước lên lầu.
Mở cửa đi vào phòng ngủ, Hàn Thiên tiện tay cởi áo khoác ném lên giường, ngước mắt nhìn cô gái nhỏ đang nằm co mình như tôm trên giường, còn quấn chăn quanh người, trong lòng hắn lại thấy không thoải mái.
Chẳng phải lúc sáng còn rất bình thường sao? Bây giờ cô lại như vậy.
Vừa đưa tay tháo bỏ carvat vừa bước lại phía bên kia giường, ngồi xuống trước mặt Hạ Mộc Vân, Hàn Thiên thấp giọng hỏi
- “ Sao không xuống nhà ăn”
- “Tôi mệt”
Hạ Mộc Vân lạnh nhạt trả lời.
Hàn Thiên nhìn thấy Hạ Mộc Vân thậm chí còn không quay mặt sang nhìn anh, giọng trả lời còn hờ hững lạnh nhạt, anh tức giận lật tung chăn, mạnh mẽ đưa tay kéo tay Hạ Mộc Vân, bắt cô phải đối mặt với snh. Hạ Mộc Vân đau đớn nhăn nhó mặt mày, giọng yếu ớt nói:
- “Hôm nay tôi rất mệt...chúng ta không thể”
Hàn Thiên bất ngờ khi nghe Hạ Mộc Vân trả lời anh như vậy, gằn giọng đáp lại:
- “Trong đầu em chỉ toàn nghĩ đến việc đó thôi sao? Dơ bẩn“.
Mộc Vân nghe hai từ cuối anh để lại mà lòng có chút nhói, người đàn ông này xem việc sỉ nhục cô là niềm vui. Còn cô, việc này đối với cô là một sự tổn thương rất lớn.
Hàn Thiên thực sự bị Hạ Mộc Vân làm cho tức giận, cô đang bỏ qua sự quan tâm của anh, cư nhiên xem anh như một loài động vật có thể động dục bất cứ lúc nào.
- “Em thu lại bộ mặt đó cho tôi, lập tức xuống nhà ăn, đừng để tôi phải nhắc lại lần hai“.
Hàn Thiên thấp giọng nói, đôi mắt vì tức giận nên đã đỏ lên. Hàn Thiên mạnh mẽ hất tay đang giữ chặt Hạ Mộc Vân ra, lạnh lùng dứt khoát bước ra ngoài phòng.
..........
Hạ Mộc Vân nhìn thấy ánh mắt của Hàn Thiên lúc vừa rồi, thực sự cô rất sợ anh, cô thực không muốn chọc giận anh làm gì, cô chỉ là sợ anh đang không muốn nhìn thấy cô mà thôi nên mới trốn lên phòng tránh mặt anh. Hạ Mộc Vân không ngờ anh lại tức giận với cô như vậy. Mộc Vân ngồi dậy, vén tay buộc lại mái tóc, nhanh chóng đứng dậy theo anh bước xuống nhà ăn.