Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!

Chương 48: Chương 48: Nghi ngờ




Về đến thành phố C....

Hạ Mộc Vân và Trịnh Nguyệt Nhan bước vào nhà, mẹ cô cùng Khắc Duệ đã ra cửa hàng.

Ngồi nghe Trịnh Nguyệt Nhan kể về chuyện chị ấy phải đối mặt trong mấy tháng qua không khỏi khiến cho Hạ Mộc Vân giật mình. Không ngờ rằng Đỗ Long-bạn thân của Hàn Thiên lại chính là cha của Khắc Duệ. Hạ Mộc Vân cảm khái không thôi vì hai người bọn cô không hẹn mà giống nhau, đều bỏ trốn đi nơi khác vì hai người đàn ông đó. Cô cũng không ngạc nhiên lắm khi nghe Trịnh Nguyệt Nhan làm như vậy, một người có thể chết vì con của mình thì còn có chuyện gì không thể làm chứ. Nhưng hai mẹ con chị lại gặp phải khó khăn vì sợ Đỗ Long tìm ra được hành tung nên chỗ dừng chân của hai người chỉ có thể ở được vài ngày là phải dọn đi nơi khác, công việc lại không có mà phải mang theo con nhỏ ở bên người khiến cho những ngày qua của hai mẹ con vô cùng vất vả.

Tiền trên người dần dùng hết, Trịnh Nguyệt Nhan tuyệt vọng ôm con đến thành phố C mở một cửa hàng nhỏ, sau đó thì gặp Hạ Mộc Vân.

Hạ Mộc Vân cũng nói tóm tắt về chuyện của mình và Hàn Thiên. Cô và chị ấy đều ở nơi xứ người cũng nên nương tựa vào nhau mà sống qua ngày. Cô tin tưởng hai người đàn ông ấy không thể tìm ra được chỗ này.

Trịnh Nguyệt Nhan khóe mắt nóng lên vì đau lòng cho Hạ Mộc Vân. Hạ Mộc Vân ôm Nguyệt Nhan vào lòng, giọng nói chùn xuống:

- “Em không sao, bây giờ em đã có đứa con của riêng mình rồi, hai người chúng ta phải vì bảo bảo của mình mà cùng cố gắng tiến về phía trước, nhất định phải vui vẻ mà sống“.

2 cô gái hồng nhan bạc phận. Cùng nhau bỏ lại tất cả sau lưng, tình yêu, hận thù, đau khổ, một lần nữa bắt đầu lại nơi mới và cuộc sống mới với bảo bảo của riêng mình.

- --------------------

Thành Phố A xôn xao vì Tổng giám đốc của Hàn Thị- Hàn Thiên sắp kết hôn với vị hôn thê lâu năm của mình.

Hôn lễ dự tính rất long trọng và xa hoa. Có thể thấy ngài ấy rất yêu cô vợ sắp cưới này. Tất cả báo chí sôi nổi nịnh bợ ca ngợi hai nhân vật chính. Nào là “Kim đồng ngọc nữ”, “Hoàng Tử với Công chúa” xứng lứa vừa đôi ngọt ngào hạnh phúc, khiến ai cũng hâm mộ không thôi.

...........

Mã Lệ xé nát tờ báo có hình Hàn Thiên và Chu Diệp Châu nắm tay nhau đi vào cữa hàng trang sức nổi tiếng, với tiêu đề..

“Hàn Tổng mua nhẫn cưới cho vợ tương lai.”

Mã Lệ chính là thư ký cao cấp của Hàn Thị, làm việc dưới trướng của A Nam. Cô ta thích Hàn Thiên từ lâu, nhưng lâu nay lại không được quan tâm tới, dụ dỗ lên giường với hắn ta một lần, sau đó liền ôm mộng được trở thành Hàn phu nhân, bày mọi mưu kế, quyến rũ Hàn Thiên nhưng vẫn không đạt được mục đích.

Cô ta ghen tỵ muốn đỏ con mắt. Tại sao? Cô ta không cam lòng, im lặng chờ cơ hội tiếp cận Hàn Thiên. Nhưng khi nghe hắn có hôn thê rồi, ở nhà còn có một cô tình nhân, chỉ cần đuổi con nhỏ tình nhân đó đi, cô sẽ thay thế, sau đó leo lên chức Hàn Phu Nhân dễ dàng. Biết được anh ta vừa đuổi cô tình nhân đó đi, cô chưa kịp vui mừng thì nghe tin anh sắp kết hôn, cô không cam tâm.

Rốt cuộc anh ta cũng sắp kết hôn, kết hôn với hôn thê của anh ta. Cô thực sự tức giận, cô ả này còn khó đối phó hơn con nhỏ tình nhân đó.

Hàn Thiên yêu cô ta sao? Nhìn hắn tất bật lo đám cưới như vậy khiến người Mã Lệ như bị người ta cầm kim châm chích vào người vậy. Vì cái gì cô hết lần này đến lần khác chỉ có thể nhìn hắn chăm lo hết người này tới người khác? Mà cô ở bên hắn bao lâu nay, trung thành lấy lòng hắn. Nhưng hắn không thèm liếc cô một cái.

Mắt cô ta phẫn hận cùng tức giận, nhìn vào tờ báo bị mình làm nhăn nhúm khóe môi cười lạnh:

- “Rất yêu sao? hạnh phúc sao?”

Mắt lướt qua tia tàn nhẫn.

- ----------------------

Chu Diệp Châu từ tòa nhà cao cấp đi ra. Một chiếc xe đen không biển số đậu cách cô ta không xa, vừa thấy cô ta, khởi động xe người đàn ông đội nón kết đen sụp xuống gương mặt, chỉ thấy ánh mắt đầy chết chóc nhìn về phía Chu Diệp Châu. Tay siết chặt bàn lấy chân nhấn ga nhìn về phía cô và lao thẳng đến.

Chu Diệp Châu băng qua đường chợt nghe tiếng xe gầm lên như một con báo vồ về phía cô. Cô ta hoảng sợ mặt tái xanh chân không nhúc nhích được đứng tại chỗ nhìn chiếc xe như mũi tên lao tới cô.

Nhưng khi tới gần chiếc xe giảm tốc độ tiếng thắng chói tay nhưng vẫn tông vào, cô văng ra xa.

Người đàn ông trong xe liếc nhìn cô, mắt không độ ấm nhấn ga vọt đi. Bên tai còn vang lên câu nói.

- “Giết chết cô ta đi càng tốt”

...............

Hàn Thiên nhận được tin Chu Diệp Châu bị tai nạn cấp tốc chạy vào bệnh viện. Y tá bận rộn ra vào phòng cấp cứu mùi máu tươi xông lên nồng nặc khiến hắn nhíu mày, gương mặt trầm trọng, Đỗ Long, Từ Lãnh Minh cũng đi tới.

- “Tôi đã kiểm tra, là cố ý đụng vào Chu Diệp Châu“.

Đỗ Long nói ngắn gọn.

Nghiêm Hạo gương mặt đanh lại tức giận:

- “Hãy điều tra, tôi muốn lôi được kẻ chủ mưu ra”

Giọng nói hắn đầy sát khí.

- “Tôi biết rồi”

Bác Sĩ tay đầy máu bước ra. Hàn Thiên vội bước tới nôn nóng:

- “Sao rồi Bác Sĩ? Cô ấy thế nào rồi?”

- “Vì va đập mạnh, tai nạn dường như cố ý nhắm vào phần bụng dưới của bệnh nhân, khiến tử cung bị va đập nặng nề. Do bệnh nhân lần trước đã từng phá thai nên tử cung bị tổn thương, cộng với lần này, xem ra sau này rất khó có thể mang thai.”

Bác Sĩ giọng tiếc nuối nói xong rồi quay lưng bước đi.

Hàn Thiên đau lòng khổ sở, tay đấm thẳng vào tường. Vậy cái thai trong bụng Chu Diệp Châu cũng mất rồi ư? Tại sao hắn không nghe bác sĩ đề cập về chuyện này? Nhưng, hắn với Diệp Châu thật sự không thể có con sao? Làm sao cô ấy chịu được cơn sốc này?

Từ Lãnh Minh vỗ vai hắn an ủi.

- “Đỗ Long, tôi muốn mạng của tên đó tế cho con tôi”

Hàn Thiên rét lạnh nói.

- ---------------

Ngồi trong phòng bệnh cùng với Chu Diệp Châu, Hàn Thiên không thôi suy nghỉ về lời bác sĩ vừa nói. “Đã từng phá thai nhiều lần“. Chu Diệp Châu đã từng có thai rồi phá bỏ sao? Hắn chưa từng biết về chuyện này, liệu có nhầm lẫn nào không?

- “A Nam, cậu điều tra về Diệp Châu trước lúc gặp tôi, lúc ở Mỹ. Điều tra về tất cả mọi thứ”

- ----------------

Chu Diệp Châu trong cơn đau đớn tỉnh lại, nhìn Hàn Thiên bên cạnh, gương mặt tái nhợt nức nở,nhưng đau thương không tới được dưới đáy mắt.

- “Thiên....con chúng ta....con chúng ta mất rồi”

Hàn Thiên ôm lấy Chu Diệp Châu nhưng đáy mắt lại hiện lên tia nghi ngờ.

.........

Hàn Thiên dặn dò mọi người dấu chuyện cô ta không có khả năng mang thai, cho nên Chu Diệp Châu vẫn không biết gì. Thoải mái dưỡng bệnh và chờ ngày xuất viện.

Hàn Thiên lạnh lùng bước vào kho hàng bỏ hoang, bên trong chỉ có ánh sáng từ bóng đèn neon phát ra cũng không đủ làm nơi này sáng lên.

Đỗ Long và mấy vệ sĩ đã có mặt từ trước. Dưới đất hai bóng người chật vật đang quỳ xuống, người đàn ông đã bị đánh không nhìn ra hình người, còn người phụ nữ khá hơn một chút. Nhưng quần áo xốc xếch mái tóc bù xù khiến hình tượng xinh đẹp chỉnh chu hàng ngày của cô ta không còn lại chút gì.

Hàn Thiên bước tới mắt lạnh nhìn xuống mang theo khí thế vương giả, như vị thần nhìn xuống thế gian nắm quyền sinh sát trong tay. Nhìn tới người phụ nữ chật vật hắn nhíu mày trong mắt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất.

- “Không ngờ tất cả trò quỷ đều là do cô thư kí xinh đẹp bên cạnh cậu làm. Chính tôi cũng không ngờ, phát hiện thêm đều thú vị là lần hãm hại cô tình nhân nhỏ lúc trước của cậu cũng là cô ta chủ mưu, sắp xếp”

Đỗ Long nhàn nhạt nói.

Hàn Thiên nghe tới từ “tình nhân nhỏ” trong miệng Đỗ Long cơ thể cứng lại mang theo chút nhức nhối âm ỉ trong tâm, rất nhanh khôi phục lại.

Hắn ngồi xuống nhìn Mã Lệ sát khí trong mắt nổi lên lạnh lùng:

- “Nói, tại sao?”

Mã Lệ rũ rượi đau đớn, cô biết mình đã xong rồi, không ngờ lần này Nghiêm Hạo lại nhờ Đỗ Long ra tay nhanh như vậy khiến cô ta còn không kịp nhờ ba cô ta giúp đỡ. Hắn dĩ nhiên là yêu Chu Diệp Châu đến thế.

Cô ta cười chua xót:

- “Tại sao à? Tại vì em yêu anh, tại vì em ganh tỵ không cam lòng, tại sao anh lại yêu cô ta mà không phải là em. Em đã vì anh làm nhiều đến thế. Từ bỏ làm một tiểu thư sung sướng, em lao và học tập như điên là vì cái gì? Chỉ vì muốn được gần anh, Em vì anh mà cố gắng nhiều đến vậy tại sao anh không thấy? Anh thà bao nuôi một đứa mồ côi không có gì trong tay nhưng lại không cho em một cơ hội. Em nhẫn nại, em chờ đợi vì em biết rồi có ngày anh cũng chán và nhận ra cô ta không hợp với anh. Nhưng rốt cuộc em cũng đợi được, thì cô ả đê tiện đó xuất hiện lại cướp anh trong tay em. Cô ta có gì tốt? Chỉ là một cô gái lẳng lơ ai cũng có thể lấy làm chồng, ngủ với biết bao nhiêu thằng đàn ông. Em có gì không bằng cô ta? Anh nói đi tại sao em không được?”

Mã Lệ không kiềm chế được mà hét lên.

- “Vả miệng cô ta, bẩn quá”

Hàn Thiên sắc lạnh lên tiếng, hắn khinh thường động thủ vì sợ làm bẩn tay mình.

Một vệ sĩ bước lên ra tay, chỉ nghe vang lên “bốp, bốp” Mặt của cô ta sưng lên khóe miệng ra máu. Mã Lệ không thấy đau nhìn vẻ mặt khinh thường của hắn càng khiến cô ta phẫn hận hơn:

- “Haha, anh ngại em bẩn ư? Nhưng anh không biết cô ta ở bên cạnh anh còn bẩn hơn gấp một trăm lần em. Anh không tin cũng được. Trước đó em đã cho người theo dõi cô ta, cô ta không đơn giản như vậy đâu. Cô ta không hề mang thai, cô ta lừa dối anh bấy lâu nay, không những vậy còn phá thai không biết bao nhiêu lần. Kết cục hôm nay là đáng lắm. Hàn Thiên, anh phải cảm ơn em chứ. Nếu không có em, đến tận bây giờ anh vẫn một mực tin tưởng cô ta, bị cô ta cắm lên đầu không biết bao nhiêu cái sừng. Anh thật đáng thương haaa...”

Mã Lệ nói xong điên cuồng cười lên.

Hàn Thiên cả người căng cứng, hàm ý dày đặc lan ra. Những lời của cô ta thật sự chọc tới hắn, trong mắt sát khí bắn ra quay lưng lạnh lùng nói:

- “Đỗ Long, đừng để cô ta chết, bộ dạng như vậy phục vụ cũng được lắm. Tôi nhờ cậu, một ngày hãy làm cho công ty Mã gia biến mất.”

- “ Được”

Đỗ Long lên tiếng.

Mã Lệ xụi lơ, không cho cô chết? Phục vụ, nghĩ tới điều gì, bỗng thở phào nhẹ nhõm dù sao không chết là được.

Đỗ Long thu thần sắc của cô ta vào trong mắt. Miệng nhếch lên khinh thường, ngu xuẩn, cô ta nghĩ Hàn Thiên nhân từ thế ư? Đưa cô ta qua biên giới nơi mà những tên trùm buôn lậu ma túy nằm vùng, đầu trâu mặt ngựa biến thái giết người không rớm tay, rất nhanh cô ta sẽ biết địa ngục là thế nào. Chết thì quá dễ, phải để cho cô ta sống mà chỉ muốn chết đó là trừng phạt cho cô ta biết điều gì nên nói và không nên nói.

Đỗ Long nghĩ tới lời nói vừa rồi của cô ta không khỏi không nhíu mày. Những lời vừa rồi cô ta nói là thật sao? Chu Diệp Châu có thật là người đáng sợ vậy ư? Hóa ra trên đời này, có những người phụ nữ không hề đơn giản, nghĩ đến đây, hắn lại nhớ về cô gái đã từng khóc lóc cầu xin hắn tha cho mẹ con cô, cầu xin hắn đừng bỏ rơi cô, cầu xin hắn không cần phải cưới cô, chỉ cần cho mẹ con cô được ở bên cạnh hắn thôi. Nhưng, hắn lại........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.