Editor: nhokcoicodon
Lại trở về trong phòng này rồi, mặt Lăng Tư Miểu nóng như lửa đốt, rất lúng túng.
Nhớ lại một màn nóng bỏng ướt át ở nơi này, làm cho cô không tự kiềm chế được, cảm giác ngượng ngùng, đứng ngồi không yên.
“Nghĩ gì thế, cửa cũng không khóa.” Giọng nói trong nhẹ không quá lớn, hơi có vẻ bất đắc dĩ vang lên.
Lắc đầu một cái, Lăng Tư Miểu sống chết không có ý định thừa nhận trong đầu cô đang nhớ lại một màn kích thích kia, nhưng vẻ mặt cô ngượng ngùng, dáng vẻ thẹn thùng gò má ửng hồng của cô đã sớm bán đứng cô.
Thẩm Thác Vũ nhẹ giọng bật cười, đi tới ôm cô hung hăng hôn một cái, sau đó ở bên tai cô khè thì thầm, “Anh cũng đói bụng, chỉ mà, phải lấp đầy bụng mới có thể lực cho em ăn no, ngoan, biết làm cơm sao?”
Gật đầu một cái, đối với việc nhà thức ăn còn thì hoàn toàn có thể, Lăng Tư Miểu không để ý tới xấu hổ, đàng hoàng nói: “Chỉ biết làm chút món ăn bình thường, anh có cần ăn chút đồ lót dạ trước không?” Vẫn nhớ kỹ lúc trước Thẩm Thác Vũ có bệnh đau dạ dày, bây giờ đã hơn bảy giờ tối rồi, bụng cô cũng đã đói sớm kêu vang rồi, chắc so với cô anh càng khó chịu hơn.
Nhìn cô chỉ có khẩn trương, không có thẹn thùng vì bị đùa giỡn, Thẩm Thác Vũ có chút thất vọng, hướng phòng bếp bĩu bĩu cằm, “Trong tủ lạnh có thịt mới và thức ăn.”
“Được, vậy chờ một chút.” Đầu Lăng Tư Miểu giống như xe lửa nhỏ, vọt tới phòng bếp.
Bữa ăn sáng cô ấy làm không tệ, nên cơm tối chắc cũng sẽ không kém đến nỗi nào đâu, Thẩm Thác Vũ vừa nghĩ vừa kéo lỏng cổ áo sơ mi, nhún nhún vai thả lỏng gân cốt, vừa đi vừa cởi quần áo.
Lăng Tư Miểu đánh trứng, từ phòng bếp thò đầu ra vốn là muốn hỏi Thẩm Thác Vũ có ăn hành lá cắt nhỏ hay không, đột nhiên nhìn đến một màn vui tai vui mắt, anh. . . . . . Anh thế nhưng đã cởi hết quần áo, ở cửa phòng mở rộng đang cầm quần áo đưa lưng về phía cô.
Theo động tác làm lộ ra đường cong khỏe đẹp và phần lưng mạnh mẽ có lực, da màu mật ong, giống khoe với cô người đàn ông này bình thường rất chú trọng vận động, từ cổ vai đi xuống thắt lưng, còn có cái mông có lực co rút nhanh. . . . . .
Lăng Tư Miểu không khống chế được chóp mũi hơi tê dại, không ngừng nuốt nước miếng, ai nói chỉ có phụ nữ mới được xưng tụng sắc đẹp thay cơm đấy! Không thể suy nghĩ lung tung nữa, máu mũi cũng muốn chảy ra rồi, cô vội vàng thu tầm mắt, chuyên tâm nấu ăn.
Bữa tối có hai món mặn một canh, hai người vừa ăn tối vừa bật TV xem tin tức, vừa ăn vừa nói rất vui vẻ.
Khi rửa chén thì Thẩm Thác Vũ vào phòng bếp giúp một tay, cô rửa, anh lau khô.
Cho đến khi bị áp chế ở trên giường, Lăng Tư Miểu còn đang nghĩ đến dáng vẻ tuấn tú hào hoa phong của anh khi lau bát nhẹ than thở, trong lòng mềm nhũn, thân thể cũng mềm nhũn, một chút phản kháng cũng không có, để cho anh trên người cô muốn làm gì thì làm.
Lúc này thái độ của người đàn ông tốt Thẩm Thác Vũ tuyệt không phải tuấn tú nho nhã bình thường, trong mắt mờ mịt tất cả đều là tình dục, hô hấp thật dài không ngừng khẽ cắn hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, theo nhịp hô hấp khẽ thì thầm: “Lăng Tư Miểu, là em quyến rũ anh.”
“Không có. . . . . .” Toàn bộ lời muốn nói đều biến mất trong miệng anh, mơ mơ hồ hồ không được ra.
Thẩm Thác Vũ hung hăng mút vào khuấy động ngậm trong miệng cái lưỡi còn không an phận, anh muốn để cho giữa răng môi cô tất cả đều là hơi thở nước miếng của anh, tại sao cô lại thơm ngọt mềm mại như vậy, làm cho anh hận không thể hòa tan cô trong cơ thể chính mình.
“Là ai nói đã bị thấm ướt. . . . . .” Cô cầm ga giường đã được giặt sạch do người chuyển phát đưa tới, mừng rỡ phủi đi thì ra là một chỗ bị dính một chút máu màu hồng của cô, đưa đến trước mặt anh tranh công, chứng minh bản thân cô rất sạch sẽ, để cho anh hồi tưởng lại phong tình đêm hôm đó, gọn gàng dứt khoát xé ga giường ra, ôm một cái vào phòng tắm xé hết sạch.
Bị lột sạch rửa sạch, trên dưới sờ vê gặm mút, mặt Lăng tư Miểu đỏ lên giống như là tụ máu, được rồi, anh thật sự chỉ vào mở hộp chuyển phát ra lộ ra một góc bên trong, nói đã nhận được nhưng mà còn chưa có nhìn.
Đầu của anh chôn ở trước ngực của cô, hung hăng mút, giống như không hôn ra thứ gì đó thì không bỏ qua cho cô “Ai nha.”, “Ai nha đau.“.
Cô luôn miệng cầu xin tha thứ: “Nhẹ một chút a, a. . . . . . Đừng hút nữa, đau, a ừ. . . . . . A a. . . . . .”
Anh buông lỏng một chút, ở nàng nụ hoa đang lúc bật hơi như tơ, “Anh thích.” Sau đó cười xấu xa, vừa dùng sức gặm bú, dùng mặt đẩy ra bầu ngực thơm mềm xúc cảm mềm mại thật thích.