Tổng Giám Đốc Gặp Nạn

Chương 4: Chương 4




Thuyền di chuyển chậm rãi trên biển Thái Bình Dương, biển cùng màu xanh trắng của bầu trời bao la, khiến cả con thuyền giống như là đang du lịch trong một bức tranh.

Dựa vào cột buồm, Vệ Tử Câu ôm Sử Đan Kỳ vào trong ngực, vuốt mái tóc quăn màu nâu của cô, bọn họ ngắm nhìn biển rộng phong tình, cách xa đại sảnh điên cuồng ăn chơi và đánh bạc bên trong khoang thuyền.

Sử Đan Kỳ đột nhiên đứng ở đầu thuyền, học theo nữ chính trong Titanic mở rộng hai cánh tay, giống như đang bay lượn đón gió. Mái tóc màu nâu của cô phiêu động ở phía sau, khuôn mặt xinh đẹp tận hưởng nụ hôn của gió biển.

Vệ Tử Câu ôm chặt hông cô, sợ cô sẽ như nữ chính trong Titanic, diễn cảnh rơi xuống biển. Hắn có bản lĩnh bơi giỏi, nhưng đây là trên biển, không phải hồ bơi trong nhà.

Hắn chính là bị khuôn mặt xinh đẹp này hấp dẫn, từ mười lăm năm trước đến nay; ngay cả khi biết rõ cá tính kiêu căng, ỷ thế hiếp người của cô, hắn vẫn không thay đổi.

"Đan Kỳ xuống đi, nguy hiểm." Hắn nói.

"Tử Câu, thật lãng mạn, lúc kết hôn chúng ta cũng cử hành ở đây, trên biển được hay không?" Cô hỏi Vệ Tử Câu, đồng thời nhảy xuống mũi thuyền rơi vào trong ngực của hắn.

Cô cùng anh trai vượt biển để hoàn thành hôn ước cha đặt ra từ mười lăm năm trước, tình cờ gặp gỡ hắn cũng tham gia bữa tiệc đính hôn này.

Mười lăm năm qua, chưa từng thấy anh em Vệ thị, vừa thấy bọn họ, Sử Đan Kỳ lập tức biết mình nên chọn Vệ Tử Câu, một người rất xuất sắc.

Vệ Tử Câu cùng Vệ Tử Hiên dù sao cũng cùng cha mẹ sinh ra, vẻ ngoài tuấn tú không phân biệt cao thấp, nhưng trên người Vệ Tử Câu có khí thế áp đảo người khác, còn Vệ Tử Hiên có một bộ dáng cà lơ phất phơ.

Tuy nhiên, Vệ Tử Câu không giống Vệ Tử Hiên luôn luôn cưng chiều cô, theo ý cô, mặc dù cô cảm nhận được trong ánh mắt hắn cùng những người đàn ông khác bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn.

Thật ra thì, cô cũng không có lựa chọn nào khác, dù sao người cô phải gả chính là tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị, cô nhất định sẽ trở thành tổng giám đốc phu nhân cao cao tại thượng.

Mà Vệ Tử Câu hiện đang thực thi làm tổng giám đốc, tuyệt đối sẽ trở thành tổng giám đốc trong tương lai đúng như cô mong muốn.

"Đương nhiên không thành vấn đề, em thích làm ở đâu thì làm ở đó." Điểm này hắn tuyệt đối có thể theo ý cô, dù sao cả đời chỉ kết hôn có một lần.

Về phần những thứ tùy hứng khác của cô, hắn chưa chắc sẽ theo ý cô, hắn sẽ làm cho cô trở nên ngoan ngoãn, không để mặc cho cô kiêu căng nữa.

"Quyết định như vậy! Thuyền phải so với chiếc này lớn hơn, đến lúc đó anh trai em có thể sẽ cùng kết hôn." Sử Đan Kỳ ôm cổ hắn, cười lộ ra lúm đồng tiền.

"Đan Ny?" Vệ Tử Câu nhìn chăm chú vào vẻ đẹp của cô, đưa tay vuốt ve má phấn của cô, trên mặt cô có một tầng phấn mỏng, giấu đi vết chấm tàn nhang.

"Anh quên con gái của tài xế trước kia khi chúng em còn ở Đài Loan sao? Anh của em muốn cùng cô ấy kết hôn, chuyện này anh không phải cũng biết sao?" Sử Đan Kỳ đưa tay phác họa ngũ quan anh tuấn của hắn, diện mạo của hắn không thua gì đàn ông ngoại quốc, vô cùng đẹp trai.

"Anh nhớ hình như Đan Ny không thích cô ấy." Vệ Tử Câu nhớ lại chuyện mười lăm năm trước khi bọn họ đẩy cô gái ấy xuống hồ bơi.

Cô là đối tượng hắn thực nghiệm làm hô hấp nhân tạo, hắn vĩnh viễn không thể quên.

"Không chỉ anh em không thích cô ấy, em cũng vậy thật ghét cô ta. Cha con bọn họ nhờ vào đối với cha em có ân cứu mạng liền muốn ở cùng bọn em."

"Đó không phải là ý của cha em sao? Em lúc ấy còn nhỏ như vậy thì biết cái gì?" Hẳn là chỉ khoảng 7, 8 tuổi đi.

"Cô ta nhất định là muốn bay lên làm Phượng Hoàng. Cha em đem cổ phần của tập đoàn Vệ thị đưa cho cô ta làm sính lễ, nếu như cô ta không muốn gả cho anh em, thì đã sớm trả lại sính lễ rồi."

"Đan Ny cũng có thể cự tuyệt."

"Mà cha em kiên trì bắt anh em phải cưới cô ta, anh em căn bản không dám cãi lời cha, cho nên không thể làm gì khác hơn ngoài ngoan ngoãn trở về Đài Loan kết hôn."

"Chú Sử là một người trọng uy tín." Vệ Tử Câu tương đối tôn trọng Sử Thanh Hoa.

"Tử Câu, em muốn hôn lễ phải xa hoa, đồ cưới cô dâu phải làm tại Paris, nhẫn kết hôn phải là kim cương năm Carat, còn nữa..., còn có. . . . . ."

Sử Đan Kỳ một chút nghĩ không ra còn nên yêu cầu cái gì.

Vệ Tử Câu lặng lẽ nghe, trên mặt không chút biểu tình."Không vội, chờ em nghĩ ra nói cho anh biết."

"Tử câu, anh đối với em thật tốt." Tiếp đó trong lúc cao hứng, Sử Đan Kỳ chủ động dâng lên đôi môi của mình, hôn hắn tha thiết.

Đây là nụ hôn đầu của bọn hắn, Vệ Tử Câu vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp hôn cô, không nghĩ đến cô lại to gan như vậy, chủ động hôn hắn.

Sự can đảm của cô đối với Vệ Tử Câu mà nói, trong lòng có một chút cảm giác không đúng, hắn sợ cô ở Mỹ một nơi cởi mở như thế, đối với cách xử xự như vậy đã sớm quen thuộc nên không thể trách.

Mặc dù phong tục ngày càng cởi mở, nam nữ ngang hàng, nhưng hắn vẫn hết sức để ý trinh tiết của phụ nữ.

Không được Vệ Tử Câu thiết tha đáp lại, Sử Đan Kỳ ngưng nụ hôn của cô, nũng nịu bĩu môi: "Anh làm sao vậy? Có phải em hôn chưa đủ tốt?"

Hôn chưa đủ tốt? Hắn là ngại cô hôn quá tốt.

"Em hôn rất tốt." Khẳng định là luyện tập thường xuyên."Kỹ xảo của em là từ đâu học được?"

Sử Đan Kỳ đang trong thời kỳ trưởng thành có thể nói là có nhiều người đàn ông tranh giành cô, cô hiểu được ý của Vệ Tử Câu.

Cô giải thích: "Chuyện như vậy đâu cần học, chạm lên môi của anh tự nhiên sẽ biết. Thế nào, chẳng lẽ anh không muốn hôn em?"

Cô giải thích thật sự gượng ép, nhưng Vệ Tử Câu miễn cưỡng có thể tiếp nhận được.

"Anh dĩ nhiên muốn hôn em." Hắn nâng cằm cô lên, chậm rãi cúi đầu, khẽ chạm vào môi cô, rồi lấy lưỡi khẽ mở hàm răng, lướt nhẹ qua lưỡi cô.

Vệ Tử Câu đối với cô không có cảm giác mãnh liệt như dự tính, hắn cho là mình sẽ nhiệt liệt hôn nàng, giống như loại yêu thích đối với cô.

Nhưng Sử Đan Kỳ bị hôn đến tim đập loạn nhịp, cả người cô dán lên người hắn, thở hồng hộc."Tử câu, chúng ta trở về phòng đi."

"Trở về phòng? Làm sao đột nhiên muốn trở về phòng?" Nơi này gió biển thoáng mát.

Thật là không hiểu phong tình."Chẳng lẽ anh không muốn em sao?"

"Muốn em? Ý của em là. . . . . ." Không khỏi có một chút quá nhanh đi.

"Anh nên hiểu ý của em." Sử Đan Kỳ cất bước rời đi.

Vệ Tử Câu đành phải trở về phòng theo cô.

Bởi vì lần này khách có thư mời mới có thể lên thuyền, mà Sử Đan Kỳ chỉ tạm thời theo hắn lên thuyền, cho nên chủ thuyền không có chuẩn bị gian phòng cho cô, hai người bọn họ không thể làm gì hơn là ở cùng phòng.

Vì biểu hiện cái phong độ chết tiệt, mà đêm qua hắn không những không đụng vào cô, còn đem toàn bộ chăn cho cô, hại hắn chịu lạnh cả buổi tối.

Hắn không nghĩ tới cô sẽ chủ động như vậy, hắn thập phần để ý sự chủ động quá mức của cô. Hắn cho rằng cô từ nhỏ đã biết cuối cùng sẽ là người Vệ gia, sẽ thủ thân như ngọc, xem ra không phải vậy.

Vệ Tử Câu đi vào phòng , thấy trên người Sử Đan Kỳ chỉ vây quanh một cái khăn tắm che kín bộ phận quan trọng.

"Tử câu, chúng ta trước tắm."

"Tắm liền tắm." Nếu như hắn chịu nổi sự hấp dẫn, thì hắn không phải là đàn ông.

Bất kể cô có thủ thân như ngọc hay không, thì bọn hắn cũng sẽ kết hôn; hắn không có quyền hỏi về hoạt động tình dục trước hôn nhân của cô, huống chi hắn đã chờ cô mười lăm năm, có lẽ còn lâu hơn.

Mà cô rốt cuộc cũng sẽ thuộc về hắn, hắn không có phụ lòng kỳ vọng của bà nội, chỉ cần sau khi cưới cô trở thành một Vệ phu nhân tốt là được, hắn không cần quan tâm quá nhiều.

Hắn đang chuẩn bị cởi bộ trang phục, bỗng nhiên có một tiếng súng vang lên cùng tiếng chuông cảnh giới.

"Tử Câu, hình như là tiếng súng và chuông báo hiệu cùng vang lên, có phải chìm thuyền hay không?" Sử Đan Kỳ vội vàng đến bên Vệ Tử Câu.

Cô không phải là đang nghĩ đến Titanic thứ hai chứ?

"Đan Kỳ, trước tiên em hãy mặc quần áo vào, anh đi ra ngoài xem một chút."

"Không nên đi, em muốn ở nơi này cùng anh, em rất sợ." Sử Đan Kỳ kéo hắn.

"Chỉ là đi xem một chút thôi, sẽ trở về ngay lập tức, nếu không chúng ta sẽ không biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, ngộ nhỡ bỏ qua cơ hội chạy trốn. . . . . ." Vệ Tử Câu khuyên nhủ.

"Vậy anh đi nhìn nhanh đi, em không muốn chết."

"Trước tiên mặc quần áo vào." Vệ Tử Câu xoay người đi ra khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.