Tuy nói người tới là
khách, chủ nhân phải tiếp đãi thật tốt với khách. Nhưng, nếu như người
khách nói rõ ý định bất lương đến đây chỉ để xem cuộc vui, thân là chủ
nhà có phải không cần để ý hay không?
Ôn Ngọc Thanh vừa ăn dưa hấu, vừa yên lặng suy tư.
Bên trái, bố mẹ chồng tay cầm dưa, bên phải em chồng cũng cầm dưa hấu, động tác ba người cùng con dâu mới của Sở gia ngồi đối diện vị kia giống
nhau như đúc, tập trung tinh thần ăn dưa hấu, từng miếng từng miếng đưa
vào trong miệng. Lý Tử Minh phát hiện buồn bực, bọn họ một chút ý tứ đãi khách cũng không có, trong mắt trừ dưa hấu ở trên tay, dường như không
quan tâm điều gì khác.
Anh hắng giọng nhắc nhở bọn họ trong tay khách,ư nửa miếng dưa hấu nhỏ cũng không có.
Giương mắt nhìn anh ta một cái, Ôn Ngọc Thanh phá vỡ sự yên tĩnh, "Cổ họng anh Lý không thoải mái?"
Khóe mất anh khẽ run, "Tôi rất khát." Nói như vậy đủ rõ ràng chứ?
"Còn dưa hấu ở trong tủ lạnh, chúng ta tính buổi chiều mới ăn." Lời nói Ôn Ngọc Thanh được ba vị Sở gia nhất trí gật đầu.
Hắc tuyến của Lý Tử Minh sau đầu thành một đường nhỏ.
"Phốc." Có người không khách khí bật cười.
Lý Tử Minh ánh mắt phóng hoả trừng qua. Trên cầu thang, một người đang
thong dong đi xuống chính là tổng giám đốc đương nhiệm Sở thị Sở Thiên
Hàn tiên sinh sao? Anh mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ lười biếng.
"Nhà ông đãi khách càng lúc càng kém." Anh ta bất mãn tố cáo.
"Anh quấy rầy thời gian ngủ của bọn em." Sở Thiên Bích nhỏ giọng nói thầm.
Lý Tử Minh xem thường nhìn qua, "Sở đại tiểu thư, em cũng không phải là
heo, cả ngày không có việc gì cũng chỉ biết trêu trọc người lớn." Trừ
dáng dấp bên ngoài cũng không tệ lắm, còn lại đều không tốt.
Lời này dường như động chạm tới nhiều người đang tức giận, bởi vì đồng thời có bốn đôi mắt lườm tới.
"Tôi xin lỗi." Thức thời mới là tuấn kiệt, Lý Tử Minh không ngu ngốc.
"Thiên Hàn, tôi nhớ ông từ trước đến giờ không có Chủ nhật, thế nào hôm nay
lại ở nhà?" Nói sang chuyện khác là một lựa chọn sáng suốt.
Sở
Thiên Hàn gần như liếc anh ta một cái, đến quầy bar rót ly nước đá, "Đàn ông có gia đình đương nhiên không giống như trước." Nếu không phải là
anh ta đến chơi không đúng lúc, anh còn có cơ hội bắt bà xã chăm sóc một chút, cho nên, anh cũng rất bất mãn với vị khách này. Sao không chọn
buổi chiều hãy đến chứ? Hay là định tới ăn điểm tâm? Mặc dù Sở gia không ngại cung cấp cơm canh, nhưng là chủ nhà đã đoán được mục đích của
khách, nên khó tránh khỏi bị phân biệt đối xử như thế.
"Tội gì ông phải kích động tôi, tôi là người làm chứng cho hôn nhân của ông nha." Lý Tử Minh nhẹ nhàng nhắc nhở anh.
Sở Thiên Hàn quay về phía anh ta "Ông chú ý cho tôi."
"Sở thái thái ——" một câu vừa thoát ra khỏi miệng, mới phát hiện sai lầm
thật lớn, đang ngồi cùng Sở thái thái còn có già trẻ Sở gia, mà họ cũng
dùng ánh mắt tò mò nhìn anh.
"Sở thiếu phu nhân, " Lý Tử Minh trịnh trọng hỏi, "Có thời gian có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Ánh mắt Ôn Ngọc Thanh nhìn Sở Thiên Hàn cùng Lý Tử Minh chần chừ, sau đó
nhẹ nhàng gật đầu. Hình như có chuyện gì mà cô không biết, hơn nữa còn
có liên quan đến bản thân cô.
"Bà xã, em cho là ngay trước mặt
ông xã đồng ý hẹn với một người đàn ông xa lạ là rất sáng suốt sao?" Sở
Thiên Hàn đương nhiên ngồi vào bên cạnh bà xã, không khách khí đoạt lấy
thìa đào xơ dừa ăn.
Ôn Ngọc Thanh xem xét người đàn ông mặc âu
phục phẳng phiu đối diện. Nhìn qua cũng biết anh ta là một người thành
đạt, mặc dù chưa biết nghề nghiệp gì, nhưng cảm giác nghề nghiệp rất tốt "Anh ta cũng không tính là người xa lạ, nếu như anh ta thật sự là người chứng hôn." Cô nghĩ, nghe nói vừa phải là nhân chứng vừa là luật sư
soạn thảo hợp đồng.
"Em tin chắc mình đã từng nhìn thấy anh ta?" Sở Thiên Hàn chế nhạo nói. Lúc ấy cô ngủ say như chết.
Cô mặt không đổi sắc nói: "Ít nhất em tin tưởng lời nói của luật sư." Đem
dĩa nhét vào trong tay Sở Thiên Hàn, tiêu diệt ý đồ động tay đông chân
của anh đối với mình .
Lý Tử Minh đắc ý lườm Sở Thiên Hàn một
cái, giọng nói chân thành tha thiết bày tỏ, "Tôi lấy nhân cách bảo đảm
cô sẽ không hối hận khi nói chuyện cùng tôi."
"Khó nói." Ôn Ngọc
Thanh đứng dậy đi qua bàn rót hai ly trà lạnh, đưa cho anh ta một chén,
người đó biểu tình cảm động đến rơi nước mắt, "Nói không chừng sau khi
nói chuyện với anh xong tôi sẽ hối hận, không biết có khi là may mắn."
Cúi đầu uống trà, cô cố gắng che giấu vẻ mặt.
Lý Tử Minh nhìn
thật sâu, liếc mắt một cái chen vào Sở Thiên Bích ngồi bên cạnh cô. Trên trán cô chợt lóe lên trải qua tang thương mới hiểu, không biết là hạnh
phúc nói ra dễ dàng, nếu trải qua lại nói ra ngoài tất nhiên không thể
dễ dàng.
Cảm giác được hai luồng ánh mắt bắn tới trên người mình, Lý Tử Minh hoàn hồn, đột nhiên phát hiện nhìn chăm chú vợ người khác
quá lâu, không khỏi áy náy cười một tiếng.
"Thiên Hàn, rất lâu không có đến thư phòng ông ngồi, có thể cho tôi mượn dùng một chút không?" Hắn nháy mắt.
Sở Thiên Hàn thất vọng đau khổ, mỉm cười nói: "Chỉ cần ông không phá hủy nó, dùng như thế nào cũng không quan trọng."
Nhìn bọn họ cùng nhau đi vào thư phòng, đáy mắt Ôn Ngọc Thanh xẹt qua một
đạo ánh sáng. Bọn họ hình như có chuyện gì muốn mật đàm, loáng thoáng
cảm thấy hình như có liên quan đến mình. . . . . .
************
Vừa vào thư phòng, Sở Thiên Hàn không chút khách khí cho bạn tốt một quả
đấm, "Nhớ cô ấy là vợ tôi, không phải là phụ nữ chưa chồng." Mới vừa rồi thật muốn móc mắt của hắn.
Lý Tử Minh bị đau che bụng, buồn bã nhìn hắn, "Ông lòng dạ quá hẹp hòi, tôi chỉ là nhìn nhiều một chút mà thôi."
"Một cái đều không cho nhìn lâu." Ở chung càng lâu, Sở Thiên Hàn liền càng
cảm giác Ôn Ngọc Thanh tản ra khí chất nhàn nhạt mê người, rất dễ dàng
khiến đàn ông chú ý, cho nên hắn nhất định phải tiêu diệt hết thảy.
"Được, không nhìn." Lý Tử Minh giơ tay lên đầu đầu hàng, "Nhưng, ông thật hiểu rõ cô ấy sao? Tôi cảm giác vẻ mặt cô ấy vừa rồi giống như cất giấu sự
thống khổ rất lớn."
"Lý Tử Minh ——" Sở Thiên Hàn cáu kỉnh kêu
lên. Thật may là thư phòng có thiết bị cách âm tốt, nếu không nhất định
khiến người bên ngoài kinh ngạc.
Lập tức Lý Tử Minh nhanh chóng tránh xa. Không tốt, dẫm lên cái đuôi con cọp, không ổn, thật sự không ổn!
"Tôi chỉ là đề nghị ông điều tra tìm hiểu rõ một chút." Vội vàng nói ra hoài nghi của mình, hắn biết quả đấm của Sở Thiên Hàn cứng bao nhiêu nhưng
một chút hứng thú cũng không có, "Trực giác của luật sư rất chuẩn, nhất
là tôi." Cuối cùng, không quên tự mãn một chút.
"Hừ!" Sở Thiên
Hàn khinh thường trừng mắt một cái, cũng nghiêm túc tự hỏi, lát sau nói: "Tôi sẽ tìm hiểu lại." Lúc trước anh vẫn cảm thấy tư liệu về cô quá mức đơn giản, giống như bị người nào đó cố ý sửa chữa.
Nhìn vẻ mặt bạn tốt, Lý Tử Minh giật mình, "Thì ra là ông cũng hoài nghi."
Sở Thiên Hàn lườm hắn một cái, "Tôi cũng không phải ngu ngốc." Huống chi
đối với người mình yêu, anh đương nhiên sẽ để ý có những gì liên quan
rồi.
"Tôi hiểu, ai cũng đều biêt tổng giám đốc Sở thị cũng không phải ngu ngốc." Lý Tử Minh khẽ nói. Xét thấy một con hổ hoài nghi vật
sở hữu, hắn hữu ích nói nhiều thì tốt hơn.
Nửa giờ sau, hai người đàn ông này kề vai sát cánh ra khỏi thư phòng, xem ra trò chuyện với nhau thật vui.
"Vú Trình, buổi trưa Tử Minh muốn ở lại dùng cơm." Sở Thiên Hàn khoái trá phân phó.
"Biết, thiếu gia."
Sau đó Sở Thiên Hàn đi tới bên người đang chuyên chú đọc sách, cúi người
nhìn lén, lập tức gương mặt tuấn tú hiện ra một mảnh ngu giật mình ——
Hai người thiếu niên xinh đẹp trong bức tranh khoả thân đang. . . . . . Ân
ái! Tư thế cơ thể vẽ rõ ràng trong sáng, ngay cả vẻ mặt cũng vô cùng. . . . . . sinh động!
"Bà xã ——" Anh khẽ gọi.
"A!" Ôn Ngọc Thanh bị dọa cho sợ đến mức đem manga cầm trong tay hất xuống mặt đất. Anh ta nghĩ hù chết cô à?
"Em xem loại sách này?" Ánh mắt rất kinh khủng nhìn cuốn manga rơi xuống đất.
Ôn Ngọc Thanh mặt không khống chế được ửng hồng. Anh ta nhất định đã thấy
cái kia. . . . . .Cô lúng ta lúng túng nói: "Đây là của Thiên Bích." May mắn không phải chính cô.
"Sở Thiên Bích." Ánh mắt nhìn thẳng em gái đang vùi đầu vào dưa hấu, "Tháng sau tiền tiêu vặt giảm một nửa."
"Tại sao?" Sở Thiên Bích kêu thảm thiết, thiếu chút nữa kích động đem vỏ dưa hấu đắp trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh trai cho hả giận.
"Em mua sách độc hại cho vợ của anh." Anh đem sách nhặt lên, cầm tội chứng đưa ra.
"A!" Sở Thiên Bích sững sờ. Cô đầu độc Ngọc Thanh? Cái này rõ ràng là Ngọc
Thanh giới thiệu mình xem a! Đầu năm nay thế nào trắng đen chẳng phân
biệt được à? Cô há mồm định giải thích, nhưng nhớ đến sau này còn phải
dựa vào gốc cây đại thụ bền chắc Ôn Ngọc Thanh để hưởng bóng râm, vì vậy rưng rưng gánh chịu tội lỗi.
"Bà xã, có chuyện muốn cùng em thương lượng." Anh kéo qua ở một bên xem cuộc vui để thưởng thức cô.
Ôn Ngọc Thanh có loại cảm giác không ổn, "Chuyện gì? Anh nói đi." Có chết cũng không chịu di động nửa bước.
Khóe môi anh giương nhẹ, tiến tới bên tai cô, "Chuyện giữa vợ chồng, em nhất định muốn ở trước mắt mọi người bắt anh nói ra sao?" Anh không thế nào
để ý rồi.
Cô cắn răng nhìn chằm chằm anh, rất muốn biến ra một
thanh kiếm để đâm chết anh. Anh đoán cô không dám làm ầm lên, ô. . . . . . Thật đáng buồn chính là thật sự cô không dám làm ầm lên, da mặt cô
mỏng chứ sao.
Đành cam chịu xấu hổ bị anh cưỡng ép trở về phòng ngủ, Ôn Ngọc Thanh chỉ kém không có tiết mục đưa tiễn cùng phòng khách.
"Này, anh không phải muốn quá phận a." Vừa vào cửa Sở Thiên Hàn đã lộ ra vẻ mặt lang sói.
Gương mặt cười dâm đảng, trong mắt chứa dục vọng, "Ai kêu em muốn xem cái
loại sách đó, để cho anh không thể không hoài nghi mình cố gắng không
đủ."
"Không ai bảo anh nhìn lén." Cô tránh sang bên cạnh, có chết cũng không chịu để cho anh đụng. Cô tuyệt đối không muốn bị dày vò chết đi sống lại.
"Chuyện cho tới bây giờ, em ngoan ngoãn cam chịu số phận đi." Anh duỗi bàn tay, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu nhớ mười
phần nụ hôn nóng bỏng.
"Tránh ra. . . . . . Không cần. . . . . ." Ôn Ngọc Thanh giãy giụa, do xúc động chuyển thành mềm nhũn. Người đàn
ông này đã biết rõ vùng mẫn cảm của cô, quả thực là ác ma.
Nhẹ
nhàng gặm nhai da thịt trắng nõn của cô, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cô, bàn tay uốn lượn xuống thẳng nơi quan trọng. . . . . .
"Cho anh. . . . . ."
Trong Ôn Ngọc Thanh lý trí cùng tình dục tranh đấu, hút một ngụm không khí, trực giác muốn khom gối đạp anh một đòn chí mạng ——
"Anh yêu em. . . . . ."
Muốn chết a, người đàn ông này lại có thể biết vào lúc này nói ra một câu
nói như vậy. Ôn Ngọc Thanh ngẩn ra, trái tim hát vang bài ca đưa đám.
Thời điểm khi anh đi vào trong cô, theo bản năng cô nghĩ đẩy anh ra, nhưng
ngược lại càng làm anh mãnh liệt hơn, hoả dục càng tăng.
Nước mắt hoà với tiếng thở dài, cùng tiếng thở dốc của đàn ông đan vào thành một khúc nhạc trầm bồng du dương hoàn mỹ.
Anh nhìn người phía dưới liều mạng cắn chặt hàm răng không chịu phát ra
tiếng rên. Móng tay của cô cũng cắm vào bên trong thịt của anh, nhưng cố chấp không chịu kêu thành tiếng.