"Bất kể mình sợ hay
không sợ, dù sao mình cũng phải rời đi, buổi sáng ngày mai sẽ trở
lại."Cô vội vàng thoát khỏi Sở Thiên Bích, chạy ra khỏi Sở gia thuận
lợi.
Rối loạn, toàn bộ rối loạn.
Sau khi về đến nhà, cô
liều chết vò mái tóc dài, làm mái tóc lộn xộn, không cách nào trở về như cũ. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ. . . . . . Cô thét chói tai, cô
rốt cuộc là trúng tà gì lại cùng Sở Thiên Hàn ký hợp đồng? Trực giác cô
không tin anh ta, ừ, phải nói cô không tin đàn ông khắp thiên hạ.
Dưới ngòi bút của cô nam nữ nhân vật chính rất đa dạng, tình tiết vô cùng kỳ quặc, nhưng loại chuyện như vậy một khi rơi xuống đầu mình nửa điểm
cũng không thích thú.
Chuông điện thoại reo lên doạ cô giật mình, hoảng sợ nhìn chằm chằm điện thoại không ngừng reo, cô gần như khẳng
định là Sở Thiên Hàn gọi. . . . . .
"Alo."
Trải qua một hồi do dự, cô cầm điện thoại lên — bởi vì người gọi điện rõ ràng biết cô ở nhà, hơn nữa cô không thể không nghe.
"Bà xã, ngày đầu tiên kết hôn, không động phòng mà chạy về nhà mẹ đẻ?" thanh âm mỉm cười vô cùng hài hước.
"Em phải thông báo cho gia đình một tiếng." Cô cố gắng duy trì thanh âm.
"Anh nhớ là cha mẹ em đều mất rồi, ở Đài Loan cũng không có người thân nào,
không phải sao?" Nhìn tài liệu điều tra trên tay, anh cười ý vị sâu xa.
"Có bài vị mà!" Lửa giận lên cao, tại sao anh ta điều tra rõ ràng như thế?
"Vậy cũng phải." Ha ha, cô dễ tức giận như vậy sao!
"Rốt cuộc anh có chuyện gì? Không có thì em muốn viết tiểu thuyết." Nhìn
chằm chằm điện thoại, cô tưởng tượng thấy hình ảnh đem Tiếu Diện Hổ nào
đó ăn sống nuốt tươi.
Một hồi trầm mặc, Sở Thiên Hàn nhẹ nhàng nói, "Ngày mai gặp."
"Bái bai."
Oán hận để điện thoại xuống, cô bắt đầu cầu nguyện ngày mai vĩnh viễn không đến, cùng Sở Thiên Hàn ở một chỗ tuyệt đối là một thử thách, cô cũng
không hy vọng cuối cùng thất thân lại mất tâm.
Ngồi trong xe,
ngẩng đầu nhìn về phía phòng của cô, Sở Thiên Hàn mỉm cười thoáng hiện
ra ánh mắt của thợ săn. Cô thật đáng yêu, hiện tại anh bỏ qua cho cô, dù sao hôm nay cô cũng bị hoảng sợ không ít, ngày mai gặp lại. Anh liền
vui vẻ lái xe rời đi.
Viết bản thảo? Đã qua hai giờ, đến nửa chữ
cô cũng không viết ra được, tất cả cảm xúc không đến với cô, trong đầu
chỉ chứa một đống hỗn độn.
Đạp, đạp, dùng sức đạp. . . . . . tựa
như liều chết mà phát tiết đạp mấy tờ giấy viết bản thảo trên đất, cho
đến khi bị nát hoàn toàn.
Ringggggggg . . . . .
Điện thoại lại vang lên, còn nghi ngờ cô chưa đủ phiền à?
"Ai?" Tiếng nói mười phần đều có mùi thuốc súng.
Tiếng cười từ đầu bên kia truyền đến.
"Sở Thiên Hàn, rốt cuộc anh muốn gì?" Cô muốn nổ tung.
"Bà xã, anh rất nghi ngờ, tâm tình em như vậy làm sao viết bản thảo được?"
Đêm tân hôn gối đầu mà ngủ một mình nên tìm chút chuyện giết thời gian,
anh quấy rầy cô vợ mới cưới như vậy, Thượng Đế cũng sẽ không có ý kiến
gì.
"Ai cần anh lo."
"Em là bà xã của anh mà." Đột nhiên phát hiện mình càng ngày càng thích đem hai chữ "Bà xã" này dùng để gọi cô, giống như hai chữ này nhất định là muốn dùng để kêu cô.
Cô đem điện thoại để ra xa, cả người chấn động, im lặng nguyền rủa hắn hơn ngàn lần, xong đem điện thoại lại gần.
"Là giả đó, chỉ có kỳ hạn hai tháng thôi." Nghe anh gọi thuận miệng như
vậy, muốn lấy vợ như vậy thì cần gì mà phải làm ra cái trò giả dối này?
Đâu cần phải kéo cô xuống nước.
"Đến khi gọi ông xã, anh sợ em lúc đó sẽ bị nghiện."
Bị nghiện? Cô hướng về phía điện thoại, lại im lặng nguyền rủa mấy câu.
"Chờ em chuẩn bị tốt sẽ gọi."
"Em muốn chuẩn bị bao lâu?" Một tiếng cười lớn vang lên.
"Tóm lại không phải là bây giờ."
"A, anh hiểu, thì ra là em đang xấu hổ."
"Sở Thiên Hàn" Ôn Ngọc Thanh hét lớn. Tại sao hai anh em Sở gia đều xấu xa
giống nhau? Thảm hại hơn chính là cô thế nào lại gặp đôi anh em này. Cha mẹ các người cũng không dạy bảo con cái một chút. . . . . .
"Gọi một tiếng anh nghe, anh liền đi ngủ, không được nghe em gọi, anh sợ anh sẽ mất ngủ."
Đây tuyệt đối là uy hiếp, nếu như hôm nay cô không gọi một tiếng để cho anh ta nghe, nhất định anh ta sẽ làm cô mất ngủ.
Hai mắt cô nhìn chằm chằm điện thoại, không chút cảm xúc mà nói: "Ông xã."
"Không có thành ý."
Ôn Ngọc Thanh nắm chặt quả đấm. Cô đương nhiên không có thành ý, bị bắt buộc làm ai cũng sẽ không có thành ý.
"Anh Sở, làm phiền anh đi ngủ có được không. Không cần gọi điện thoại tới
quấy rầy em, để cho mạch cảm xúc của em không bị đứt khi viết bản thảo."
Người ở dưới mái hiên, không chấp nhận cúi đầu thì chỉ có tự mình chuốc lấy
phần cực khổ, cô chịu thua, đổi sang chính sách mềm mỏng, giọng nói càng nói càng mềm mại. . . . . .
Sở Thiên Hàn nghe được khoé miệng nhếch lên, tâm tình thật tốt.
"Bà xã, cho một cái hôn xa, anh liền trả lại yên tĩnh cho em."
Ôn Ngọc Thanh vô cùng cố gắng hướng về phía loa mạnh mẽ chụt một cái. Dù
sao cũng không phải là hôn vào mặt anh ta, cô không cần để ý.
"Nhớ về sau mỗi ngày đều phải tặng anh một cái hôn đó." Anh khoái trá cúp điện thoại.
Ôn Ngọc Thanh ảo não nhìn chằm chằm điện thoại. Cô có thể hay không tự đào hố chôn mình? Về sau mỗi đêm phải hôn xa — nếu như bọn họ mặt đối mặt
chẳng phải là muốn hôn thật. . . . . . Thượng Đế! Lúc này thật sự là gậy ông đập lưng ông, cô hối hận cũng không thể được? Phiền toái quá. . . . . .
Kết quả cô không những một chữ cũng không viết ra, còn mất
ngủ suốt đêm, quầng đen xung quanh mắt, vì tiền liều chết cũng không
thảm như vậy, quả nhiên "Tình" một trong những vật hại người— khi còn
trẻ cô từng lén thích Sở Thiên Hàn, đại khái là bị "Sắc đẹp" mê hoặc,
nhưng cuối cùng từ bỏ, hiện tại người xưa xuất hiện, thật là tâm tư rối
loạn, bỏ không xong, để ý cũng không được.
Thật vất vả cơn buồn
ngủ mới tới, cũng bởi vì âm thanh lớn ngoài cửa đã dừng lại. Sáng sớm
thi công dừng lại, thật là có lòng! Kéo chăn, che kín đầu, cô tính tiếp
tục vào giường. Có lẽ ngủ một giấc, tất cả vấn đề cũng sẽ được giải
quyết dễ dàng, tất cả sẽ trở lại bình thường, cô sẽ vẫn là tiểu thuyết
gia nghèo như cũ.
Người giàu và người nghèo chung quy đều có sự
khác biệt, cô bé lọ lem ngày trước cũng là vị thiên kim tiểu thư, mà cô
từ đầu đến cuối cái gì cũng không phải. Lại vì yêu mà gả vào nhà giàu
có, truyện xưa vĩnh viễn chỉ để mọi người nhìn tới tình yêu một cách tốt đẹp. Mà cô vẫn kiên trì độc thân, tránh xa tình yêu càng xa càng tốt,
một người viết truyện tình yêu nhưng căn bản không tin tình yêu, không
biết độc giả biết có đập cô như trứng gà hay không. . . . . .
Không muốn, thật là phiền nha, phiền chết rồi.
"Ai......."
Thật muốn thở dài ba tiếng — không đúng, cô rõ ràng không có thở dài mà?
Chợt tung chăn ngồi dậy, một giây kế tiếp vang lên tiếng thét chói tai.
"Anh như thế này khiến em sợ sao?" Sở Thiên Hàn vẻ mặt bất đắc dĩ mang theo cười nhạo.
"Anh. . . . . ." Trong lúc đó ánh mắt ở cửa phòng cùng hắn di chuyển, "Làm sao anh vào được?"
"Tìm thợ khóa đổi khóa." Trả lời qua loa, ánh mắt dừng lại ở trên phần
da thịt lộ ra của cô, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.
"Tại sao?" Cô thét chói tai. Cô nhất định phải kiện anh tự ý xông vào nhà dân.
Nhướng mày cười nhẹ, anh ngồi vào mép giường, hài lòng thấy cô cả người và
chăn lui về phía sau nửa thước, dành đủ không gian cho anh.
Khuôn mặt thất sắc nhìn anh cởi giày ngồi trên giường, tự nhiên cảm giác giống như bọn họ đã là một đôi vợ chồng già. . . . . .
"Anh Sở, anh định làm gì đấy? Đi xuống, đây là giường của em."
"Về mặt luật pháp, chúng ta là vợ chồng."
Câu nói thành công làm cho một bụng đầy tức giận của cô ép xuống.
Đúng là tự tạo nghiệp chướng!
"Anh không cần phải đi làm sao?" Cô thận trọng hỏi.
Sở Thiên Hàn liếc cô một cái, chậm rãi nói, " Anh mớí cưới, tự cho mình nghỉ phép không được sao?"
"Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, nhanh đi làm đi."
Anh mắt điếc tai ngơ nhắm mắt dưỡng thần.
"Anh rốt cuộc tới làm gì?" Cô bực mình gầm nhẹ. Dường như anh lấy việc nhìn cô căng thẳng làm thú vui.
"Tới xem vợ mới cưới của anh một chút, thuận tiện muốn hôn chào buổi sáng."
Hôn chào buổi sáng? Đúng là cô rước lấy phiền toái lớn rồi, Sở Thiên Bích
đáng chết, ngày hôm qua tại sao lại gọi cho cô? Hại cô lâm vào vũng bùn
muốn thoát thân không được.
Nhìn cô trừng trừng mắt, ảo não cùng cắn răng nghiến lợi, tâm tình anh liền tốt lên nhiều.
"Đừng hòng."
"Xem ra anh đành từ bỏ ý định đi làm, tâm trạng của anh đang xuống
thấp." Anh trêu tức cô, nhìn chằm chằm môi đỏ tươi của cô, không dám đưa ánh mắt đi xuống. Cô nhất định không biết dây áo đã tuột xuống....
......
"Anh tới đây phá hư khóa là vì muốn một nụ hôn chào buổi sáng?" Gằn từng chữ, anh ta thật là xấu xa đến chọc giận người khác.
"Đúng."
Anh ta lại còn dám gật đầu? Cô có thể thấy đỉnh đầu của mình bắt đầu bốc hoả.
"Em hôn anh, xong anh sẽ đi?" Cô cứng rắn hỏi.
"Không sai." Anh lại gần, cô lập tức lùi lại.
Một cái hôn mà thôi, nhưng mặt của cô vẫn như cũ bắt đầu đỏ lên mà không
cách nào khống chế. Cô lướt qua trên môi anh in lại một nụ hôn, sau đó
nhanh chóng tránh sang một bên.
"Mặc dù không hài lòng, nhưng cũng tiếp nhận, buổi tối gặp lại."
"Không tiễn."
"Không cần quá nhớ anh đâu!"
Nhớ anh? Hai quầng thâm trên mắt còn chưa đủ thảm sao?
Cô ước gì anh vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt mình nữa!