Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 119: Chương 119: Chương 108




Edit: Tuyen83~DĐLĐ.

Rất nhanh An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đã trở về An gia, lúc này Lãnh Hạ đã quay trở về, mà Lillian cũng đã về tới chỗ ở của mình.

“Mẹ, chúng con đã về.”

An Dĩ Mạch thấy Lãnh Hạ còn chưa ngủ, đã đi qua ngồi ở bên cạnh Lãnh Hạ, Lãnh Hạ nhìn bọn họ dịu dàng nở nụ cười, tuy nhiên, An Mặc Hàn thấy được tâm trạng của Lãnh Hạ cũng không như vậy, trong lòng của bà đang có chuyện gì.

“Hôm nay mẹ gặp được cái gì? Mẹ giống như có chuyện gì, không bằng nói cho chúng con biết, chúng con cũng giúp mẹ giải đáp.”

An Mặc Hàn ngồi ở bên cạnh An Dĩ Mạch, một tay còn ôm bả vai An Dĩ Mạch, lúc này dì Lan đưa tới điểm tâm và trái cây, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch ở trong dạ tiệc căn bản cũng không có ăn cái gì, dì Lan đưa tới vô cùng kịp thời.

“Dĩ Mạch, con ăn từ từ thôi.”

Lãnh Hạ thấy dáng vẻ An Dĩ Mạch ăn như hổ đói không nhịn được nói, chỉ là, đáy mắt lại mang theo nụ cười cưng chìu.

“Mẹ, con nói cho mẹ biết, con cũng đã sắp chết đói, hu hu, ở trong bữa tiệc con có uống một chút nước.”

An Dĩ Mạch một bên vừa đưa đồ ăn vào trong miệng mình, còn vừa nhìn Lãnh Hạ giải thích, An Mặc Hàn thấy cái bộ dáng này của cô khẽ nhíu mày, sau đó bưng nước qua trước mặt đưa cho An Dĩ Mạch.

“Anh không ăn một chút sao?” An Dĩ Mạch nhận lấy ly nước của An Mặc Hàn đưa tới uống một ngụm, sau đó cầm điểm tâm hỏi Mặc Hàn.

An Mặc Hàn lắc đầu một cái, anh không đói bụng, không cần ăn.

“Đúng rồi, mẹ, mẹ còn chưa nói với con chuyện gì đã xảy ra? Hôm nay không phải mẹ đi thăm Huyên Huyên rồi sao? Sao mẹ trở về nhìn giống như có chuyện gì đó, hôm nay gặp phải chuyện gì sao?”

An Dĩ Mạch nghĩ đến vấn đề An Mặc Hàn mới vừa rồi hỏi Lãnh Hạ mà Lãnh Hạ vẫn chưa trả lời, cho nên cô lại hỏi Lãnh Hạ một lần nữa.

“Dĩ Mạch, ba của Dư Huyên, con biết là ai không?”

Lãnh Hạ hỏi khiến An Mặc Hàn cau mày đẹp, cũng làm cho An Dĩ Mạch ngưng động tác trên tay.

“Huyên Huyên không có nói qua, chỉ là, trước kia con dường như nghe mẹ Dư có nói đến, giống như cha ruột Huyên Huyên và bà ấy quen biết nhau là ở Nhật Bản, sau lại, bọn họ liền gặp nhau ở cái thành phố này, không biết vì sao, mẹ Dư một mình mang theo Huyên Huyên rời khỏi nơi đây, đi nước ngoài, sau đó bọn họ vẫn sống ở nước ngoài.”d1d1lqqđ

An Dĩ Mạch thong thả nói, nghĩ đến mẹ Dư, trong lòng của cô là một hồi thương cảm, chỉ có điều, An Dĩ Mạch không có phát hiện khi cô nói mẹ Dư Huyên quen biết ba Dư Huyên sau đó, gương mặt Lãnh Hạ có chút phức tạp, lại giống như sớm nằm trong dự liệu của bà.

“Mẹ, mẹ có quen biết mẹ Dư Huyên hay không?”

An Mặc Hàn hỏi, An Dĩ Mạch nghe đến đó cũng có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Hạ, cuối cùng, Lãnh Hạ vẫn gật đầu một cái.

“Không sai, mẹ biết bà ấy, chỉ là, kể từ khi bà ấy đi nước ngoài về sau chúng ta cũng không có liên lạc qua, hôm nay nhìn thấy Dư Huyên, nhìn kỹ cô bé một chút mẹ liền cảm giác vô cùng quen thuộc, sau lại, Nam Huyễn dẫn mẹ đi gặp mẹ của con bé, thì ra là, mẹ đoán không sai, quả nhiên là bà ấy.”

Lãnh Hạ than thở một tiếng, nhìn Lãnh Hạ vẻ mặt thương cảm, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn biết Lãnh Hạ và mẹ Dư Huyên trong đó nhất định có chuyện xưa, nghĩ tới đây, An Dĩ Mạch hai mắt tỏa sáng, nếu quả thật là cái bộ dáng này, như vậy, mẹ cô có thể biết cha ruột Dư Huyên.

“Mẹ, mẹ và mẹ Dư quen biết nhau khi nào?”

Thấy vẻ mặt An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn cũng biết cô nghĩ đến cái gì rồi, thật ra thì anh cũng nghĩ đến một điểm này, nếu như mẹ và mẹ Dư quen biết nhau như trong lời nói, như vậy, mẹ có thể biết cha ruột Dư Huyên là người nào.

Nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch vẻ mặt mong đợi, Lãnh Hạ dịu dàng cười cười, sau đó giống như lọt vào hồi ức.

“Bà ấy tên Dư Uyển, chúng ta quen biết đã sắp bốn mươi năm rồi, lúc nhỏ dọn nhà, ông ngoại và bà ngoại của các con dẫn theo mẹ và quản gia đến cái thành phố này, khi đó, đối diện nhà chúng ta chính là Dư Uyển và cha mẹ bà ấy, bắt đầu từ ngày đó, chúng ta trở thành bạn tốt......”

Tối hôm đó bọn họ rất khuya mới đi ngủ, Lãnh Hạ cũng vẫn luôn đang kể lại chuyện xưa của bà và Dư Uyển họ năm đó, những chuyện đã cách bà rất xa, bà chưa từng nghĩ tới sẽ ở tối hôm nay có lại một lần nữa đem chuyện xưa này nói cho hai đứa con của bà nghe.

“Sau đó thì sao, sau khi mẹ Dư đi Nhật Bản?”

An Dĩ Mạch tay nâng má hỏi Lãnh Hạ, hơn nữa cô cũng biết bắt đầu từ nơi này sẽ phải xuất hiện cha ruột của Dư Huyên rồi.

“Sau khi bà ấy đi Nhật Bản, chúng ta mỗi ngày đều sẽ liên lạc, khoảng chừng 3 tháng, bà ấy nói bà ấy yêu một người đàn ông, chỉ là, người đàn ông kia đã có gia đình, hơn nữa, vợ của người đàn ông kia cũng sắp sinh.”

Nói tới đây, vẻ mặt Lãnh Hạ trở nên có chút đau thương, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch nghe đến đó cũng có chút cảm giác không thể tưởng tượng nổi, bọn họ không nghĩ tới mẹ Dư thế nhưng sẽ thích một người đàn ông đã có gia đình.

“Sau đó thì sao?”

“Về sau à, về sau, người đàn ông kia và vợ của ông ta cãi nhau, đi mua say, bà ấy không yên lòng ông ấy một mình, cho nên liền lén lút đi theo ông ấy, cứ như vậy đứng từ xa nhìn ông ấy uống một chai lại một chai.”

“Còn nhớ rõ khi đó bà ấy gọi điện thoại cho mẹ nói bà ấy nên làm cái gì bây giờ, muốn đi khuyên ông ấy một chút hay không, có muốn gọi điện thoại cho vợ ông ấy hay không, lúc đó mẹ còn đùa giỡn với bà ấy nói nếu như bà đi an ủi ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ thích bà đấy.”

“Mặc dù, mẹ chỉ đang nói đùa, nhưng không ngờ, chuyện thế nhưng lại thành sự thật, chỉ có điều, bà ấy không có chủ động đi an ủi ông ấy, bà ấy chỉ là đứng từ xa nhìn, nghĩ tới đợi đến khi ông ấy uống xong giúp ông ấy gọi xe taxi đưa ông ấy về nhà, nhưng là, người đàn ông kia thân phận khác với người thường, người đàn ông kia dưới tình huống đang uống say bị phục kích, cho nên, bà ấy liền xuất hiện rồi, bà ấy báo cảnh sát, sau đó những người đó cũng đều đi.”

Nghe đến đó, An Mặc Hàn khẽ nhíu mày, trong lòng của anh chợt lóe lên một người, chỉ là, anh vẫn có chút không thể tin được.

“Sau đó thì sao, bà ấy đưa người đàn ông kia về nhà sao?”

Lãnh Hạ lắc đầu một cái, thật ra thì bà ấy cũng muốn như vậy, nếu như ngày đó bà ấy thật sự đưa người đàn ông kia về nhà, có lẽ, cũng sẽ không có chuyện kế tiếp rồi, nhưng là, khi đó Dư Uyển yêu người đàn ông kia thật sâu đậm, vào thời điểm kia, bà ấy dao động.

“Lúc ấy Dư Uyển học ở Nhật Bản đã gần kết thúc, bà ấy sắp trở về, cho nên, bà ấy nhìn người đàn ông kia, muốn lưu lại chút gì, bởi vì bà ấy sợ về sau bà ấy sẽ không còn được gặp lại ông ấy nữa, cho nên, sau đó, chuyện liền xảy ra, chỉ là, Dư Uyển bà ấy không có hối hận, sau khi trời sáng người đàn ông kia đem toàn bộ trách nhiệm cũng gánh trên người ông ấy, ông ấy nói xin lỗi với Dư Uyển, ông ấy nói ông ấy có thể cho bà ấy bất kỳ vật gì, nhưng điều bà ấy muốn thế nhưng ông ấy lại vĩnh viễn đều không cho được, khi đó, Dư Uyển bà ấy mới biết người đàn ông kia yêu vợ của mình rất nhiều.”

“Sau mẹ Dư chỉ có một mình trở về sao?”

An Dĩ Mạch hỏi, Lãnh Hạ gật đầu một cái, Đúng vậy a Dư Uyển một mình bà ấy trở về.

“Người đàn ông kia nói muốn bồi thường cho bà ấy, bà ấy không có tiếp nhận, chỉ có một mình len lén trở lại, sau khi trở lại bà ấy kể lại chuyện kia cho mẹ nghe, lúc ấy mẹ nghĩ, dù thế nào đi nữa bọn họ đã không thể nào gặp mặt nhau nữa, chuyện này cứ như thế trôi qua, mặc dù, Dư Uyển không quên được người đàn ông kia, chỉ là, mẹ nghĩ một thời gian dài, bà ấy nhất định có thể bước ra khỏi từ đoạn tình cảm kia.”

Lãnh Hạ nói tới chỗ này, nở nụ cười trào phúng, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch biết Lãnh Hạ đây là đang cười mình, bởi vì anh nghĩ chuyện căn bản cũng không có đơn giản như vậy.

“Sau lại, Dư Uyển trở về sau ba tháng, bà ấy đột nhiên biến mất rồi, khi đó, cha mẹ bà ấy lần lượt qua đời, từ đó bà ấy cũng không còn nơi nương tựa, bà ấy để lại thư cho mẹ nói bà ấy muốn đi ra ngoài du lịch, muốn buông lỏng tâm trạng của mình một chút, mẹ tin tưởng rồi, nhưng không nghĩ tới lần này bà ấy đi liền sẽ không còn tin tức.”

“Mẹ có đi tìm bà ấy sao?”

“Đương nhiên là có đi tìm, Dữ Triết ông ấy phái rất nhiều người đi tìm bà ấy, nhưng là, cuối cùng đều không có tìm được, nửa năm sau khi Dư Uyển rời đi, rốt cuộc mẹ gặp được người đàn ông bà ấy thích.”

“Khi đó, người đàn ông kia đứa bé cũng đã ra đời, con ông ấy rất tuấn tú, vợ của ông ấy cũng rất dịu dàng và xinh đẹp, là một cô gái Nhật Bản, khi đó, mẹ mới biết thì ra là, người đàn ông kia và cha của các con là bạn tốt.”

Lãnh Hạ nói tới chỗ này, thấy An Dĩ Mạch vẻ mặt kinh ngạc không dám tin, vẻ mặt An Mặc Hàn cũng như vậy, bà cũng biết bọn họ đã đoán được người đàn ông kia là ai.

“Các con nghĩ không sai, người đàn ông kia chính là Toàn Lịch, cha ruột của Ti Dạ.”

Nghĩ đến thì nghĩ đến, chỉ là, nghe được Lãnh Hạ nói ra như vậy, bọn họ vẫn có chút rất khó tiếp nhận.

“Mẹ, Huyên Huyên cậu ấy......”

An Dĩ Mạch vẫn có chút không thể tiếp nhận, cô nghĩ đến cha ruột của Dư Huyên có thể là nhân vật lớn ở thành phố này, nhưng là, cho tới bây giờ cô đều không có nghĩ ra chú Toàn lại chính là cha ruột của Huyên Huyên.

“Dĩ Mạch, ngày mai, em giúp anh lấy một sợi tóc của Dư Huyên, chuyện này nhất định phải xác nhận, nếu không, đừng nói chú Toàn, đoán chừng chính là Ti Dạ cũng rất khó tiếp nhận.”

An Mặc Hàn cảm thấy vẫn nên xét nghiệm DNA thì tốt hơn, nếu quả thật xác định thân thế Dư Huyên, như vậy, anh nghĩ Toàn Ti Dạ cũng sẽ không không chấp nhận.

“Ừ, được, chuyện này có muốn nói cho Nam Huyễn một tiếng hay không.”

An Mặc Hàn gật đầu một cái, Chiếm Nam Huyễn nên biết.

“Mẹ, chuyện này chúng con sẽ xử lý, chỉ là chú Toàn bên đó, đợi đến khi Mặc Hàn có đáp án chuẩn xác, vẫn là mẹ nói thì hợp lý hơn.”

An Dĩ Mạch nói với Lãnh Hạ, Lãnh Hạ gật đầu một cái, An Dĩ Mạch sắp xếp rất hợp lý, bây giờ vẫn không phải xác định 100%, tạm thời không thể nói cho Toàn Lịch, hơn nữa, nhiều năm như vậy, Toàn Lịch làm sao tin được điều này.

“Được rồi, mẹ, thời gian khuya lắm rồi, mẹ nhanh nghỉ ngơi thôi.”

“Ừ, được, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, mẹ.”

Sau khi cùng Lãnh Hạ nói ngủ ngon An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cũng đi nghỉ ngơi, một đêm này bọn họ ngủ cũng không được yên, bởi vì chuyện thật sự ngoài dự liệu của bọn họ, chỉ là, An Dĩ Mạch suy nghĩ một chút, thật ra thì chuyện này đối với Dư Huyên mà nói cũng là chuyện tốt, vốn là Dư Huyên cảm giác cô ấy ở trên thế giới này người thân duy nhất cũng không có, cho nên, cô liền tùy ý để mình lâm vào ngủ say, chỉ là, nếu như cô ấy biết ở trên thế giới này cô ấy còn có một người anh và một người cha, cô ấy nhất định có thể hồi phục rất nhanh.

“Yên tâm đi, tất cả đã có anh.”

An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch ở đỉnh đầu của cô nói, An Dĩ Mạch cười cười, di chuyển thân thể, để cho toàn bộ cơ thể mình vùi ở trong ngực An Mặc Hàn, yên tâm đi ngủ.

Trời đã sáng, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch vẫn chưa tỉnh dậy, chỉ là, bọn họ cũng đều biết ngày nay nhất định sẽ không bình yên, đón lấy ánh mặt trời, An Dĩ Mạch ở trong ngực An Mặc Hàn mở mắt ra, thấy An Mặc Hàn vẫn còn ngủ say, An Dĩ Mạch cẩn thận từng li từng tí di chuyển cơ thể của mình, chỉ là, lập tức cảm giác được ở trong ngực An Mặc Hàn, anh lại một lần nữa càng ôm chặt An Dĩ Mạch hơn, An Dĩ Mạch bất đắc dĩ, khôn khéo mặc cho anh ôm cô, cứ như vậy trợn tròn mắt vẽ vòng vòng ở lồng ngực anh.

“Nhột.”

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói An Mặc Hàn lầu bầu, mang chút lười biếng, An Dĩ Mạch biết anh đã tỉnh, lúc này mới chuyển động, tự mình lui ra khỏi lồng ngực của An Mặc Hàn, sau đó nhìn An Mặc Hàn từ từ mở ra cặp mắt hoa đào mê người kia.

“Chào buổi sáng.”

An Dĩ Mạch một cái tay chống đỡ lấy đầu, sau đó ở trên trán An Mặc Hàn ấn xuống một hôn chào buổi sáng.

“Chào buổi sáng.”

An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch ôm cô vào trong lòng một lần nữa, An Dĩ Mạch giãy giụa không có kết quả cuối cùng thành thành thực thực nằm ở trong ngực của anh.

“Rời giường thôi.”

An Dĩ Mạch ở trong ngực anh nói, An Mặc Hàn ôm cô hài lòng cười cười, cũng không có buông An Dĩ Mạch ra.

“Mặc Hàn, em đói rồi.”

An Dĩ Mạch còn nói, lần này, An Mặc Hàn rốt cuộc buông tay đang ôm An Dĩ Mạch ra, sau đó, An Dĩ Mạch được thả nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo xong, nhưng, trên giường An Mặc Hàn cũng không chịu nhúc nhích nhìn cô, cũng không thấy anh rời giường.

“Không phải anh nên rời giường sao? Hôm nay sẽ rất bận đó.”

Nghĩ tới việc của hôm nay An Dĩ Mạch liền có chút nhức đầu, chuyện của Huyên Huyên, chuyện của tập đoàn Thượng Quan, dĩ nhiên, chuyện của Huyên Huyên quan trọng nhất.

Hơn nữa, còn có Lục Viêm và Hàn Ngữ Yên hai nguời này, haizz, phiền nha.

“Em mặc giúp anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.