Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 58: Chương 58




An Dĩ Mạch ngồi yên chỗ cũ, nhìn nhìn chỗ của Huyên Huyên và Hi Hi vừa mới ngồi, lại nhìn nhìn An Mặc Hàn còn đang nói chuyện phím, bĩu môi, nhưng trong lòng nghĩ đến An Mặc Hàn khi nào bọn họ mới kết thúc.

Bên này, dĩ nhiên An Mặc Hàn cũng chú ý tới An Dĩ Mạch bực mình, cho nên, anh nhìn về phía Hàn Ngữ Yên nói hơi mệt, muốn đi về nghỉ ngơi.

“Tiểu thư An cũng đi về với chúng tôi không?”

Hàn Ngữ Yên đứng ở bên cạnh An Mặc Hàn, nhìn An Dĩ Mạch có chút buồn ngủ, khẽ nhíu mày, cô cũng phát hiện bạn bè của An Dĩ Mạch đều đi hết, cô ấy vẫn còn ở lại, cho nên trong lòng hoài nghi, có thể An Dĩ Mạch cũng sẽ đi chung với bọn họ, trong lòng suy nghĩ một chút thì rất ghen tỵ với An Dĩ Mạch.

“Dĩ Mạch, chúng ta về nhà.”

An Mặc Hàn cúi người xuống lắc lắc An Dĩ Mạch, có ý đánh thức cô, An Dĩ Mạch đang muốn ngủ thì bị An Mặc Hàn đánh thức.

“Ô, đã xong? Có thể trở về nhà, ô em buồn ngủ quá.”

Giọng nói An Dĩ Mạch mềm nhũn càng làm cho Hàn Ngữ Yên nghe chói tai, hơn nữa An Mặc Hàn vậy mà tự mình dìu cô, cô nhìn càng không vui.

“Ngoan, một chút nữa về đến nhà rồi.”

Giọng nói của An Mặc Hàn cực kỳ dịu dàng, cho tới bây giờ Hàn Ngữ Yên cũng chưa có nghe qua, cô khẽ cắn môi, móng tay cắm vào trong thịt đau nhói mới để cho cô có thể tỉnh táo một chút không đi lên bóp chết An Dĩ Mạch này.

“Ô, buồn ngủ quá.”

An Dĩ Mạch vươn tay ôm cổ của An Mặc Hàn, đầu tựa vào trước ngực của anh, tìm được một vị trí thoải mái, lại ngủ say sưa.

“Mặc Hàn. . . . . .”

Hàn Ngữ Yên tận lực duy trì tỉnh táo và xinh đẹp hiền lành của mình, nhẹ nhàng gọi tên của An Mặc Hàn một tiếng, nhưng mà, An Mặc Hàn ngay cả một cái ánh mắt cũng không có nhìn cô.

“Tiểu thư Hàn, rất xin lỗi, tôi kêu người đưa cô trở về.”

Sau đó anh ôm lấy An Dĩ Mạch không nhìn Hàn Ngữ Yên một cái thì đi ra khỏi quán ăn Tượng Thụ, Hàn Ngữ Yên dậm chân một cái, đôi mắt tràn đầy lửa ghen tỵ nhìn An Dĩ Mạch ở trong ngực An Mặc Hàn.

“Dĩ Mạch, không cần giả bộ, người đã đi rồi.”

An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch đặt vào trong xe, chỉnh sửa trang phục của mình một chút, sau đó ra hiệu tiểu Trương lái xe, lúc này mới bắt đầu vạch trần tiết mục của An Dĩ Mạch.

Quả nhiên, An Dĩ Mạch mở ra cặp mắt sáng ngời, nhìn chung quanh một lần, quả nhiên không có thấy Hàn Ngữ Yên.

“Anh mang người ta một ngôi sao lớn bỏ ở chỗ nào rồi?”

An Dĩ Mạch nằm ở trong ngực An Mặc Hàn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt nghi hoặc, An Mặc Hàn cưng chiều xoa gương mặt bóng loáng của cô, đôi mắt hoa đào cong cong, thật là yêu nghiệt, An Dĩ Mạch nghĩ như vậy.

“Anh kêu tiểu Trương gọi taxi cho cô ấy.”

“Anh là nhất, em phục anh rồi.”

Khóe môi An Dĩ Mạch nhất thời run rẩy, không đưa người ta về nhà coi như xong, còn kêu người gọi taxi đưa một ngôi sao lớn trở về, ở trong lòng An Dĩ Mạch vô số lần nói An Mặc Hàn không có lương tâm, không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng mà, lại quên mất, An Mặc Hàn là vì ai mới vứt bỏ người ta một ngôi sao lớn.

Nhìn nét mặt An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn cũng biết ở trong lòng cô khẳng định lại nói anh không tốt, vừa dùng lực một cái kéo cô qua, sau đó đôi môi mỏng hôn môi cô thật sâu, càng ngày càng sâu, anh ngẩng đầu lên cùng lưỡi cô dây dưa, giống như hôm nay tất cả không vui cũng vì nụ hôn biến mất.

Đôi tay An Dĩ Mạch ôm cổ của anh, nhắm mắt lại hưởng thụ hạnh phúc của anh cho cô, một cái tay An Mặc Hàn di chuyển đến cái ót của An Dĩ Mạch, ôm cô lại thật chặt, để cho cô càng gần anh hơn.

Không biết hôn bao lâu, rốt cuộc khi Dĩ Mạch sắp không thở được, lúc này An Mặc Hàn mới buông cái môi mê người của cô ra, môi của cô bị anh hôn có chút sưng đỏ, nhưng mà, cũng là mê người như vậy, lúc này, thân thể An Mặc Hàn đã có phản ứng, anh hô hấp thật sâu, muốn áp chế * chính mình, nhưng mà, An Dĩ Mạch nhìn thấy đôi mắt vạn người mê sáng ngời thì * sắp được anh áp chế, lại lần nữa trở lại.

“Dĩ Mạch. . . . . .”

Anh cùng với cô trán kề trán, hai bàn tay to bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay cái di chuyển qua lại trên môi bị anh hôn sưng đỏ.

“Phải luôn nghĩ về anh.”

“Được.”

Dĩ nhiên An Dĩ Mạch biết anh nói hai ngày kia cô đi du lịch, cô phải nhớ đến anh.

“Về sau, hai chúng ta cũng đi ra ngoài du lịch.”

“Được.”

An Mặc Hàn có chút tính trẻ con tức giận nói, chỉ là, anh sẽ không thừa nhận anh ghen tị, anh ăn giấm chua Dư Huyên và Hạ Hi, họ có thể cùng với Dĩ Mạch đi ra ngoài du lịch, hơn nữa còn là hai ngày một đêm, An Mặc Hàn suy nghĩ trong lòng đã cảm thấy phiền não.

Dĩ nhiên An Dĩ Mạch đợi đến khi trong lòng An Mặc Hàn hẹp hòi tính toán, cười cười, ở trên môi anh hôn một cái lướt qua, giống như là đang an ủi anh.

“Ngoan, em sẽ mang quà về cho anh.”

An Mặc Hàn vui vẻ khi được hôn, ôm cô thật chặt vào lòng, nghĩ đến cô phải rời khỏi mình hai ngày một đêm, trong lòng của anh bắt đầu tính toán, tối hôm nay nhất định phải đem hai ngày một đêm này cũng bồi thường đủ, dĩ nhiên, An Dĩ Mạch không biết suy nghĩ của An Mặc Hàn, nếu như cô biết, nhất định cô sẽ hối hận quyết định của mình cùng An Mặc Hàn trở về nhà, chắc chắn cô phải đi về nhà trọ cùng với Hi Hi.

Đến nhà, dì Lan và ông Trương nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch về nhà cùng nhau, nhất thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, đang nhìn tiểu thư thiếu gia nhà mình nhanh chóng tháo giày chạy thẳng tới gian phòng trên lầu thì lại lắc đầu, nhất thời trong lòng thông cảm với tiểu thư, cũng tính toán nhìn lên trời cao mà cầu nguyện một cái, phù hộ tiểu thư không bị thiếu gia “Ngược” quá mức.

“An. . . . . . Mặc Hàn. . . . . . anh. . . . . . làm. . . . . .”

An Dĩ Mạch bị ném ở trên giường bắt đầu phản kháng An Mặc Hàn bạo lực, cô ngồi trên xe thật tốt, còn chưa kịp phản ứng sự thật sau khi về đến nhà, lập tức bị An Mặc Hàn từ trên xe ôm xuống, sau đó đi thẳng về phòng, đặt cô lên trên giường lập tức đè lên.

An Mặc Hàn không trả lời cô, chẳng qua là điên cuồng tìm kiếm môi của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội tránh né, đôi tay cũng không có nhàn rỗi, dùng tốc độ nhanh nhất, cởi quần áo hai người.

“An. . . . . .”

Dĩ Mạch vừa định nói chuyện miệng bị An Mặc Hàn ngăn chặn, vừa bắt đầu An Mặc Hàn rất bá đạo, tình cảm mãnh liệt hôn bên trong mang theo sự trừng phạt, dần dần, An Dĩ Mạch từ từ hòa tan trong nhu tình của anh, vểnh lên lưỡi mê người theo anh cùng nhau múa, thân thể cũng xảy ra biến hóa.

Được An Dĩ Mạch đáp lại, An Mặc Hàn nhất thời kêu lên một tiếng, thật sâu, dung hợp thật sâu cùng với An Dĩ Mạch.

“A ừ. . . . . .”

Bên trong phòng, một mảnh kiều diễm, tiếng rên rỉ đứt quãng của nam nữ với tiếng gió rít gào vào ban đêm yên tĩnh này, phổ thành một khúc nhạc êm tai.

Sáng sớm, Dĩ Mạch bị chuông điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại, là Dư Huyên gọi tới nhắc nhở cô phải rời giường, cô nhìn thời gian mới bốn giờ rưỡi, còn sớm, Huyên Huyên sức khỏe thật tốt.

Cô xoa xoa mắt mờ mịch, muốn đứng dậy, nhưng mà, mới vừa khẽ động, hạ thể truyền tới đau đớn làm cho cô lại nằm xuống lần nữa, ngang hông của cô còn có một cánh tay bá đạo ôm cô, An Dĩ Mạch khẽ nguyền rủa một tiếng, nhìn đầu sỏ gây chuyện bên cạnh ngủ rất ngon.

Tối hôm qua cô đều không biết ngủ mấy giờ, dù sao đến cuối cùng cô thật sự là không chịu nổi mà ngất đi, đêm qua An Mặc Hàn giống như dã thú, bá đạo dũng mãnh, hậu quả đúng là, sáng sớm hôm nay cô không đứng dậy nổi, cả người mệt mỏi đau nhức, nhưng mà, cái người đầu sỏ gây chuyện so với ai khác lại càng ngủ ngon.

“Ô. . . Ngủ tiếp một lát.”

An Mặc Hàn khẽ nhíu mày, cảm thấy được động tác của An Dĩ Mạch, cánh tay dùng một chút lực lại mang An Dĩ Mạch vừa mới ngồi dậy lại bị đè xuống giường, sau đó duỗi một chân đặt ở trên người của An Dĩ Mạch, kiềm chế cô thật chặt, để cho cô không một chút cơ hội chạy trốn.

An Dĩ Mạch khẽ cắn răng, đè xuống kích động của mình muốn cho An Mặc Hàn một quyền, đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay An Mặc Hàn, sợ đánh thức anh, nhìn anh sắp có động tác, An Dĩ Mạch hôn lên môi mỏng của anh một cái, sau đó, lại di chuyển chân An Mặc Hàn, rốt cuộc, trải qua hai mươi phút chiến đấu, rốt cuộc An Dĩ Mạch mặc quần áo vào.~dđlqđ~

Thu xếp hành lý sơ qua một chút, sau đó ở trên môi An Mặc Hàn ấn xuống một nụ hôn, đi ra khỏi nhà, sau khi cô đi tới sân bay lúc này đã sáu giờ bốn mươi phút rồi, Hạ Hi và Dư Huyên đã xếp hàng nơi kiểm an, cuối cùng thấy cô đã tới, Huyên Huyên và Hạ Hi vẫn không quên làm tổn thương cô một chút, sau đó nhìn thấy dấu vết hoan ái lưu lại rõ ràng ở trên cổ An Dĩ Mạch thì hai cô gái lại cười cợt An Dĩ Mạch một phen.

An Dĩ Mạch chỉ có thể mặc cho họ trêu chọc, sau đó ghi sổ An Mặc Hàn, đợi cô từ thành phố H trở về tìm anh tính sổ.

Khi An Dĩ Mạch các cô tới thành phố H, An Mặc Hàn vừa mới từ trong chăn tỉnh lại, đưa tay sờ sờ người bên cạnh khăn trải giường có chút lạnh lẽo thì anh mới nhớ tới lúc này An Dĩ Mạch cũng đã tới thành phố H, aizz!

Sau đó, An Mặc Hàn ở trên giường than thở mấy tiếng, cuối cùng, vẫn là quyết định rời giường, hôm nay thứ bảy, không cần đi làm, chỉ là, vẫn còn có công việc phải bận rộn, qua loa ăn bữa sáng, An Mặc Hàn tự mình nhốt ở thư phòng, không bao lâu, điện thoại của An Dĩ Mạch lập tức gọi tới, nói cho anh biết họ đã đến nơi, hơn nữa cũng ăn bữa ăn sáng rồi, đang chuẩn bị ra cửa.

Cúp điện thoại, An Mặc Hàn vuốt vuốt đôi mắt có chút đau, ngồi ở trên ghế xoay vài vòng, nhưng mà, lại nhìn thấy trên giá sách để cây đoản kiếm có chút cũ theo thời gian thì sa sầm ánh mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.