“Chú Lâm, hôm nay tôi nhìn thấy anh trai của tôi.”
An Thần Hạo đi vào trong nhà, người trong nhà đã chuẩn bị xong bữa ăn tối, hơn nữa, nhìn nhìn thời gian, dường như Lạc và Tiểu Nguyệt cũng sắp đến.
Chú Lâm nghe giọng nói của thiếu gia nhà mình có chút hưng phấn kích động, ông cũng cảm thấy vui mừng, ông cũng biết anh trai trong miệng thiếu gia nói là ai, ông cũng rất yêu thích An Mặc Hàn, nhưng, có một số việc, aizz, thiếu gia cậu không nên biết thì tốt hơn.
“Thiếu gia vui vẻ thì tốt, tôi đi xem bọn họ chuẩn bị như thế nào rồi, thiếu gia Lạc và tiểu thư Tiểu Nguyệt cũng sắp đến đây, trước tiên thiếu gia cậu ngồi ở nơi này.”
“Được, tôi biết rồi chú Lâm, chú đi làm việc đi.”
An Thần Hạo ngồi trên ghế sa lon cầm mấy quyển tạp chí trên bàn lật xem, cuối cùng lật tới xì căng đan kia của An Mặc Hàn, nhất thời nhếch môi, không ngờ xì căng đan của anh Mặc Hàn nhiều như vậy, hơn nữa, vẫn như trước kia anh Mặc Hàn ưa thích trêu trọc con gái như vậy, chỉ là, vừa nghĩ tới vẻ mặt của An Mặc Hàn bởi vì chút xì căng đan này mà lấy lòng An Dĩ Mạch, anh đã muốn cười, mặc dù anh không có nhìn thấy, nhưng, trước kia anh cũng đã gặp qua, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không quên.
“Thiếu gia, thiếu gia Lạc và tiểu thư Tiểu Nguyệt tới.”
Chú Lâm đi lên nói cho anh biết khách đã đến, lúc này anh mới thu hồi suy nghĩ trong lòng, để tạp chí xuống, đứng lên thì nhìn thấy Tô Lạc và Tô Nguyệt đi tới.
“Anh Thần Hạo. . . . . .”
Giọng nói Tô Nguyệt rất ngọt, cô nhìn thấy An Thần Hạo rõ ràng rất vui mừng, bộ dáng như Tiểu Tinh Linh tiến lên ôm lấy An Thần Hạo, Tô Lạc cũng thường thấy loại hình thức gặp mặt này của bọn họ, lúc đầu còn có thể oán trách mấy câu nói Tô Nguyệt đối với An Thần Hạo so với anh trai ruột này còn thân hơn, bị Tô Nguyệt phản bác mấy câu, nên anh cũng không nói nữa, nhưng mà anh là anh trai của Tô Nguyệt, có một số việc, Tô Nguyệt không nói, anh cũng hiểu được, chỉ là, An Thần Hạo không hiểu, cho nên, anh cũng rất sợ đến cuối cùng Tô Nguyệt sẽ bị tổn thương.
“Lạc, làm sao vậy?”
Khi Tô Lạc kịp phản ứng nhìn thấy hai người đang nhìn anh, anh cười cười lắc đầu một cái nói “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy ba người chúng ta đã thật lâu không có ở chung một chỗ rồi.”
An Thần Hạo và Tô Nguyệt gật đầu một cái, quả thật, một năm rồi bọn họ cũng chưa có gặp nhau, cũng đã lâu không có tụ chung một chỗ như bây giờ.
“Anh Thần Hạo, anh đã có kế hoạch gì chưa, còn có trở về nước F không?”
Tô Nguyệt là một cô gái rất hoạt bát, cho nên, vào lúc ăn cơm vẫn luôn là cô nói, chỉ là, Tô Lạc lại biết, chỉ là ở chung với Thần Hạo, Tô Nguyệt mới có thể như vậy, lúc bình thường, mặc dù cô cũng rất hoạt bát, chỉ là, nhưng không có nói nhiều như vậy, vui vẻ như vậy.
“Ừ, cũng sẽ không trở về nước F, tập đoàn Hạo Thiên hai người biết chưa.”
Tô Lạc và Tô Nguyệt nhìn nhau, tập đoàn Hạo Thiên, dĩ nhiên bọn họ biết, không, phải là tất cả mọi người đều biết, nếu như nói Mặc Mạch quốc tế phát triển là một kỳ tích, như vậy tập đoàn Hạo Thiên chính là kỳ tích trong kỳ tích, dù sao Mặc Mạch quốc tế cũng nỗ lực rất nhiều năm mới từ một công ty không có tiếng tăm gì cho tới vị trí hàng đầu thế giới như bây giờ, nhưng mà ~diễn đàn lqđ~ , tập đoàn Hạo Thiên cũng không như vậy, vào năm năm trước tập đoàn Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, tập đoàn Hạo Thiên chỉ dùng thời gian 5 năm đưa ra thị trường từ một công ty không có tiếng tăm gì nhảy vọt một cái trở thành xếp hàng thứ hai trên thế giới, là kỳ tích trong kỳ tích, hơn nữa, tập đoàn Hạo Thiên giống với Mặc Mạch quốc tế phát triển công ty bằng kinh doanh bất động sản.
Chỉ là, tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên là một nhân vật rất thần bí, nghe nói là người ở nước F, chỉ là, bọn họ không có nghĩ tới, An Thần Hạo sẽ có quan hệ với tập đoàn Hạo Thiên.
“Thần Hạo, tập đoàn Hạo Thiên với cậu có quan hệ như thế nào?”
Thật ra thì, Tô Lạc không hy vọng tập đoàn Hạo Thiên có quan hệ với Tô Lạc, bởi vì, nhưng mọi người thấy tập đoàn Hạo Thiên một mặt ở trên bạch đạo, chỉ là, giống như Tô Lạc từ nhỏ đã được Thượng Quang niên dạy, nhiều năm như vậy đương nhiên anh cũng biết một chút chuyện trong thương giới, hơn nữa, Thượng Quan Niên cũng đã từng nói, tập đoàn Hạo Thiên có thể là thế lực hắc đạo đối kháng với gia tộc Toàn Thị, chỉ là, bất đồng chính là gia tộc Toàn Thị đều là làm ăn mua bán chính đáng, chỉ là vừa mới bắt đầu là gia tộc từ việc buôn bán phi pháp đến khi rời khỏi hắc đạo, nhiều năm như vậy, gia tộc Toàn Thị đã dần dần không hề làm việc mua bán phi pháp nữa.
Nhưng là, tập đoàn Hạo Thiên không như vậy, một công ty có thể đưa ra thị trường chỉ có thời gian 5 năm phát triển thành tập đoàn lớn xếp hàng thứ hai toàn thế giới, nhất định ở sau lưng nó mặc dù có tài lực và nhân lực, hơn nữa, nếu như muốn ở trong khoảng thời gian ngắn phải có những thứ này, chỉ có một phương pháp, chính là tiến hành giao dịch phi pháp, chẳng hạn như buôn bán súng ống và ma túy. . . . . .
“Tôi trở về nước, chính là vì tiếp nhận tập đoàn Hạo Thiên.”
Tô Lạc khẽ nhíu mày, nhưng là, gương mặt Tô Nguyệt lại không dám tin còn có vui mừng, cô luôn cho rằng An Thần Hạo là một thiếu gia có tiền, chỉ là, cô không ngờ tập đoàn Hạo Thiên lại là nhà của An Thần Hạo, hơn nữa, hôm nay cô cũng làm việc ở tập đoàn Hạo Thiên.
“Có thật không, anh Thần Hạo, hôm nay em cũng đi làm ở tập đoàn Hạo Thiên, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp đấy.”
“Ừ.”
An Thần Hạo cười có chút cưng chìu xoa xoa mái tóc Tô Nguyệt, sắc mặt Tô Nguyệt trở nên hồng, gương mặt thẹn thùng, vì không để cho An Thần Hạo và Tô Lạc phát hiện, cô cũng chỉ có vùi đầu ăn cơm, cho nên không có nhìn thấy ánh mắt trao đổi của Tô Lạc với An Thần Hạo.
An Thần Hạo nhìn Tô Lạc cười cười yên tâm, anh biết Tô Lạc lo lắng cho anh, đương nhiên anh cũng biết việc làm sau lưng của tập đoàn Hạo Thiên, chỉ là, anh không có lựa chọn nào khác.
Tô Lạc thấy An Thần Hạo đã quyết định rồi, lại không nói gì nữa, anh biết An Thần Hạo rất thông minh, anh tin tưởng cậu ấy cũng có thể sẽ xử lý tốt, chỉ mong, tất cả thuận lợi, chỉ mong, phía trước là anh suy nghĩ nhiều.
Một bữa cơm Tô Nguyệt ở trong thẹn thùng, Tô Lạc trong lòng thấp thỏm cũng thấy yên tâm, sau khi tiễn Tô Lạc và Tô Nguyệt về, An Thần Hạo trở lại thư phòng, mở máy vi tính ra, trong nháy mắt thì có một người đàn ông hơn 40 tuổi có đôi mắt hoa đào xuất hiện ở trong máy vi tính.
Người đàn ông ngậm xì gà, ngồi trên ghế dựa bên cạnh còn để một cây gậy.
“Ba. . .”
An Thần Hạo kêu người đàn ông trong máy vi tính một tiếng, người đàn ông được anh gọi là ba gật đầu một cái, sau đó mở miệng nói”Ngày mai sẽ có người dẫn con đi công ty.”
“Con biết rồi ba.”
“Ừ, sau đó sẽ có người hướng dẫn con làm việc như thế nào, cho nên con không cần phải lo lắng, Thần Hạo, tập đoàn Hạo Thiên vốn chính là của con, cho nên, không nên trách ba nhẫn tâm để cho con sớm nhận lấy công ty như vậy.”
Vẻ mặt người đàn ông trong máy vi tính đối với An Thần Hạo an ủi và thương yêu, An Thần Hạo cười cười, lắc đầu một cái.
“Ba yên tâm, con đều biết, ba chú ý sức khỏe.”
“Được.”
Tắt máy vi tính, An Thần Hạo ngồi trên ghế một lát, thì đứng dậy vào phòng tắm, bên này nước F, một người đàn ông hơn 50 tuổi đi tới sau lưng người đàn ông đang ngồi ở trên ghế, đầy cung kính.
“Lão gia, đã đến giờ ăn cơm.”
“Tôi biết rồi.”
Sau đó người đàn ông kia lui ra sau, người đàn ông ngồi ở trên ghế hút xong điếu xì gà trong tay, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhà họ An, An Mặc Hàn dùng xong bữa tối, rửa mặt rồi nằm ở trên giường sau đó điện thoại vang lên, anh nhận điện thoại, bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của An Dĩ Mạch.
“Anh chưa ngủ?”
An Mặc Hàn nhếch môi, “Nhớ em, không ngủ được.”
“Ha ha. . .”
Bên đầu kia điện thoại tiếng cười của An Dĩ Mạch làm cho trong lòng của An Mặc Hàn ngứa một chút, thân thể đã từ từ nảy sinh biến hóa.
“Mặc Hàn. . . . . . Em cũng nhớ anh lắm. . . . . .”
Mặc dù An Mặc Hàn biết đó là nói đùa, nhưng trong lòng lại điên cuồng suy nghĩ muốn được gặp cô nhiều hơn.
“Chờ anh. . . . . .”
Cúp điện thoại, An Mặc Hàn lại gọi một cú điện thoại.
“Tiểu Trương, đặt cho tôi một vé bay đến thành phố H, lập tức.”
Sau đó anh bắt đầu thay quần áo, ra cửa lái xe đến sân bay, bên này, An Dĩ Mạch nhìn lên chiếc điện thoại sửng sốt một chút, còn chưa phản ứng kịp, Dư Huyên mới vừa tắm xong đi ra ngoài thấy An Dĩ Mạch ngồi ở trên giường nhìn điện thoại di động vẻ mặt ngây ngốc.