Editor: MarisMiu
Nghe được giọng nói tủi thân từ đầu dây điện thoại bên kia, An Dĩ Mạch nhíu mày, xoa xoa mớ tóc hỗn độn, an ủi: “Sao vậy? Tiểu Hạo, từ từ rồi nói....”
“Hu hu, chị Dĩ Mạch. Chị trở về cứu em nhanh đi, huhu...”
Nghe An Thần Hạo kêu cứu vô cùng tủi thân, An Dĩ Mạch vốn đang hoài nghi cậu cố ý, nhưng hình ảnh chính mình trong gương thì đã thỏa hiệp rồi.
“Ngoan, đợi lát nữa chị trở về thì sẽ tốt thôi.”
Rốt cuộc cũng dỗ xong An Thần Hạo, An Dĩ Mạch đi ra khỏi toilet thì thấy An Mặc hàn đã ngồi dậy. Áo ngủ trên người cũng đã lộ ra hơn nửa, lộ ra da thịt khiêu gợi, có điều bây giờ không phải là lúc nghĩ đến cái này, An Dĩ Mạch đi lên phía trước bắt đầu mặc quần áo vào.
“Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó thì trở về thôi.”
An Mặc Hàn nhíu mày, không phải Dĩ Mạch nói sẽ đi dạo phố sao? Thế nào lại quay trở về, chẳng lẽ là vì cuộc điện thoại vừa rồi?
“An Thần Hạo?”
An Mặc Hàn hỏi thử một câu, lại nhìn thấy An Dĩ Mạch lập tức gật đầu. Mặt của anh đen lại, quả nhiên là tên tiểu tử kia.
“Không được, chúng ta đi dạo phố, buổi tối rồi trở về.”
An Dĩ Mạch thở dài, đi lên phía trước thay quần áo cho An Mặc Hàn. diễn.đàn.lê.quý.đôn An Mặc Hàn cũng rất phối hợp theo, Dĩ Mạch vừa mặc vừa khuyên nhủ.
“Ngoan, thằng bé vẫn là đứa trẻ mà, hơn nữa chúng ta trở về cũng có thể đi dạo phố, với lại ngày mai còn phải đi làm, chiều nay anh không thể mệt quá được.”
Sau đó lại hôn lên trán của anh một cái, nhưng An Mặc Hàn vẫn không đồng ý: “Cậu ta đã 22 tuổi rồi, còn đâu mà trẻ con nữa.”
Lúc anh 22 tuổi, hình như lúc trước còn chưa được 22 tuổi nữa. Thời điểm đó anh đâu giống An Thần Hạo như bây giờ.
“Cậu ấy mới 21 tuổi, vẫn chưa được 22 tuổi. Nó vẫn còn nhỏ, chẳng lẽ anh muốn so đo với một đứa trẻ sao.”
“Được rồi, có điều không cho phép cậu ta ôm em.”
Tên tiểu tử An Thần Hạo kia thích nhất là ôm An Dĩ Mạch. Lúc nhỏ thì còn có thể, nhưng bây giờ tuyệt đối không được, toàn bộ trên dưới An Dĩ Mạch đều là của anh hết, bất kỳ người nào cũng không được ôm cô.
Sau đó, An Mặc Hàn không can tâm tình nguyện trở về An gia cùng với An Dĩ Mạch. Lúc này, An Thần Hạo đã ngồi ở đó chờ bọn họ rồi.
“Hu hu hu, chị Dĩ Mạch...”
An Thần Hạo đi lên liền ôm Dĩ Mạch nhưng lại ôm trúng một bức tường thịt, cảm giác rất cứng, anh lại cố ý gõ thêm mấy cái, động tác này lại chọc cười An Dĩ Mạch.
“Em nói sao mà nó cứng thế chứ, chị Dĩ Mạch, hu hu, ôm ôm...”
Còn chưa tới gần An Dĩ Mạch, An Thần Hạo đã bị An Mặc Hàn ở phía sau kéo cổ áo lôi đến cạnh ghế sofa, trong lòng anh oán hận một hồi.
“Anh, em đã cao 1m80 rồi, sao anh lại lôi kéo em như thế, thật mất hết hình tượng mà.”
Cậu sửa sang lại chính mình, tố cáo hành động của An Mặc Hàn.
“Cậu còn biết mình cao 1m80, đã không còn là đứa trẻ nữa, nhìn thấy Dĩ Mạch là lại ôm như vậy?”
An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch vào trong ngực, nói với An Thần Hạo. An Thần Hạo nghiến răng, sau cùng bày ra bộ dáng tội nghiệp đáng thương nhìn về phía An Dĩ Mạch.
“Được rồi, Mặc Hàn. Tiểu Hạo vẫn còn nhỏ mà!”
An Dĩ Mạch thoát khỏi cái ôm của An Mặc Hàn, ngồi xuống bên cạnh An Thần Hạo. Miu - An Thần Hạo nghe An Dĩ Mạch nói vậy thì gật đầu lia lịa, có chút khiêu khích nhìn anh họ của cậu, ý bảo chị Dĩ Mạch đứng ở bên này ủng hộ cậu.
Ánh mắt An Mặc Hàn hơi trầm xuống, đương nhiên An Thần Hạo cũng thấy được, có hơi sợ. Lúc này dì Lan mở miệng làm tan đi ánh mắt lạnh lẽo của An Mặc Hàn kia.
“Thiếu gia, Toàn thiếu gia đã tới đây và đưa tới một phần văn kiện, đã đặt vào trong thư phòng của thiếu gia rồi.
“Được, tôi biết rồi. Cậu đàng hoàng một chút!”
Cảnh cáo An Thần Hạo xong, lúc này anh mới đi vào thư phòng. Sau đó An Thần Hạo liền vui mừng hớn hở ôm lấy cánh tay của An Dĩ mạch, bắt đầu kể “nỗi khổ” của mình.
Lúc tối, An Thần Hạo dùng bữa tối ở An gia rồi mới trở về. An Dĩ Mạch bưng một ly sữa tươi đi vào thư phòng của An Mặc Hàn, nhìn thấy anh đang gõ gì đó ở trên máy tính.
“Gặp phải chuyện gì sao?”
An Mặc Hàn lắc đầu, kéo An Dĩ Mạch ngồi vào trong lòng mình, buồn bực đáp: “Không, trong công ty có chút việc, không cần lo lắng.”
An Dĩ Mạch đưa ly sữa cho anh, anh nhận lấy. Lúc này An Dĩ Mạch mới nhìn về máy tính của anh, trong máy tính là tài liệu giới thiệu của một người, hơn nữa còn có một tấm hình đi kèm.
“Lục Viêm?”
An Dĩ Mạch nhíu mày, cô nhớ rõ hôm nay An Thần Hạo có nói chuyện của Lục Viêm với cô, hơn nữa tất cả đều là oán trách, nhưng mà tại sao An Mặc Hàn lại tra Lục Viêm chứ.
“Ừm, Lục Viêm, là người cố vấn tài chính.”
“Anh ta chính là người được người kia tìm tới để giúp đỡ Tiểu Hạo sao?”
An Dĩ Mạch thông minh như thế sao lại không nghĩ ra được chứ. An Mặc Hàn điều tra, nhất định là vì nguyên nhân này. Quả nhiên, An Mặc hàn gật đầu đồng ý.
“Lục Viêm chính là người được ông ta bồi dưỡng ra, thật không nghĩ tới, mười năm trước ông ta đã bắt đầu kế hoạch rồi.”
An Mặc Hàn nhếch môi, đôi mắt hoa đào tràn đầy máu đỏ. An Dĩ Mạch nhìn anh một cái, cũng không nói tiếp bởi vì cô hiểu An Mặc Hàn, cô cũng biết oán hận trong lòng anh.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nếu ông ta đã có kế hoạch lâu như vậy, chắc chắn không có khả năng đột nhiên lại hành động. Lục Viêm xuất hiện chưa chắc là chuyện xấu đối với chúng ta không phải sao?
An Mặc Hàn gật đầu, đúng vậy, An Dĩ Mạch nói rất đúng. Anh đang ở chỗ tối, bọn họ ở ngoài sáng. Hiện giờ, Lục Viêm xuất hiện đã gián tiếp kéo ông ta ra chỗ sáng, ít nhất, có Lục Viêm ở đây thì bọn họ đã biết rõ hết kế hoạch của ông ta.
“Được rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai không phải em còn bận rộn ở phòng làm việc mới sao?”
An Dĩ Mạch gật đầu, sau đó cùng với An Mặc Hàn trở về phòng ngủ, hai người liền đi vào mộng đẹp rồi.
Khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu sáng vào mọi vật thì một ngày tốt đẹp lại bắt đầu, một tuần mới cũng bắt đầu. Phòng làm việc An Dĩ Mạch đã chuẩn bị được hai phần ba, cô tin tưởng, có Tô Lạc và chị Linda hỗ trợ, phòng làm việc của cô rất nhanh sẽ đi vào quỹ đạo.
Thời điểm Linda đến phòng làm việc An Dĩ Mạch thì thấy cô ấy đã đến, một mình cô đang bận rộn khiêng vác sắp xếp đồ đạc. Linda nhìn thấy lập tức chạy tới giúp một tay, sau đó, hai người rất nhanh đã đem tất cả đồ đạc xếp vào vị trí thích hợp.
“Angel, sao lại không tìm người dọn dẹp, loại chuyện như vậy con gái đứng lên ngồi xuống rất mệt mỏi.”
An Dĩ Mạch đưa một ly cà phê cho Linda, sau đó lắc đầu một cái, “Không sao, tự em cũng có thể làm mà.”
Linda vẫn luôn thưởng thức An Dĩ Mạch, hôm nay biết cô mở phòng làm việc riêng lại càng thêm ủng hộ cô. Hơn nữa, Chiếm Nam Huyễn đã nói thân phận thật sự của An Dĩ Mạch với cô. Vì thế, để cho cô càng thêm thích cô gái độc lập tự chủ này.
“Yên tâm đi, tôi chính là đặc biệt tới giúp cô, vốn là Tổng giám đốc nói tôi còn không tin. Nhưng sau khi gặp lại cô, tôi không thể không tin, cô rất lợi hại nha.”
“Xin lỗi chị Đan, em đã che giấu thân phận của mình.”
Linda lắc đầu ý bảo không có gì, vốn cô cũng không hay để ý mấy điều này.
“Thân phận gì vậy?”
Trong lúc các cô đang trò chuyện thì truyền tới một giọng nữ ngọt ngào, An Dĩ Mạch và Linda đồng thời nhìn về phía cửa, nhìn thấy chính là Tiếu Tiếu đang đứng ở đó cười với bọn họ.