Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 90: Chương 90: Chương 83.2




Editor: Tuyen83

yếu của An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch chính là nơi ấm áp trong lòng lạnh lẽo của An Mặc Hàn, như vậy cô đây? Cô là ấm áp của người nào.

Nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đùa giỡn không chút kiêng nể gì, nhìn An Mặc Hàn dùng ánh mắt dịu dàng cưng chìu nhìn An Dĩ Mạch như vậy, Hạ Hi thật hâm mộ, đang muốn với bọn họ không cần ở trước mặt cô kích thích cô thì cửa phòng bệnh lại bị mở ra.

Hạ Hi chợt lấy lại tinh thần, thấy Toàn Ti Dạ đứng cửa phòng bệnh hai tay bỏ vào trong túi quần, anh đã đổi một bộ quần áo khác, trên người anh mặc một bộ tây trang được đặt may riêng là thích hợp như vậy, mê người như vậy.

“Ti Dạ.”

“Ti Dạ, cậu đã trở lại.”

“Các cậu đã tới, công ty không bận rộn sao?”

Toàn Ti Dạ đi tới, trên tay còn cầm túi trái cây.

“Tới bệnh viện có chút việc, sau đó tới đây xem một chút.”

An Mặc Hàn giải thích. Anh cũng không phải là rãnh rỗi, anh cũng bận chết đi được, chỉ là, anh nhìn An Dĩ Mạch bên cạnh, ừ, có lẽ ở với Dĩ Mạch quan trọng hơn, chuyện của công ty giao cho Ferman và những nhân viên kia, nếu không, anh tốn tiền nuôi bọn họ ăn không ngồi rồi sao.

“Tôi thấy có phóng viên ở bên ngoài bệnh viện này, thế nào, minh tinh của công ty giải trí các người đã xảy ra chuyện?”

Thật ra thì Toàn Ti Dạ chỉ nói đùa một chút, nhưng, anh không nghĩ tới anh thật sự đã đoán đúng rồi.

“Ti Dạ thật là thông minh, không sai, chính là Hàn Ngữ Yên đã xảy ra chuyện, nhưng, Mặc Hàn, làm sao phóng viên sẽ tới nơi này?”

An Dĩ Mạch nghi ngờ, Hàn Ngữ Yên được bí mật mang đến bệnh viện này, các phóng viên thật đúng là lợi hại, lại có thể hoài nghi đến Hàn Ngữ Yên ở bệnh viện này.

“Đoán chừng cũng chỉ là hoài nghi, dù sao, nhưng các phóng viên đều biết sự việc mang thai thiếu chút nữa sanh non của Hàn Ngữ Yên, nếu biết, nhất định sẽ nghĩ đến Hàn Ngữ Yên sẽ được đưa vào bệnh viện, cho nên, có phóng viên xuất hiện ở nơi này cũng rất bình thường, nhưng, anh muốn Ferman phải thương lượng xong với cô Lillian, chuyện kế tiếp, nên không phải việc của chúng ta phụ trách, chỉ có điều, chúng ta có thể nhìn thấy một màn kịch hay.”

An Mặc Hàn cười tà mị, An Dĩ Mạch nhìn thấy bộ dáng này của anh bĩu môi, cũng biết anh không tốt bụng. Chỉ là, sự việc của Hàn Ngữ Yên không quan trọng, giống như An Mặc Hàn nói, bọn họ chỉ cần xem diễn trò là tốt rồi.

“Đúng rồi, Ti Dạ, anh có biết chị Chiếm Nhan trở lại không?”

An Dĩ Mạch đột nhiên nghĩ đến bữa tiệc tối nay, Ti Dạ Chiếm Nhan còn có bọn họ đều là lớn lên cùng nhau, quan hệ đều rất tốt.

“Tôi đã biết, chỉ là, tôi đã nói với chú Chiếm, tối hôm nay có việc, các cậu đi ăn trước, hôm nào Hạ Hạ xuất viện, chúng ta lại mời chị Chiếm Nhan tụ họp cùng nhau.”

Hôm nay đã nhận được điện thoại của Chiếm Nhan rồi, cũng đã nói chuyện với chú Chiếm.

“Ừ, vậy thì tốt, Hi Hi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, chúng tớ đi về trước.”

An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn chào tạm biệt với Hạ Hi, Hạ Hi gật đầu một cái, sau đó Toàn Ti Dạ đưa bọn họ đi ra ngoài, sau khi họ đi ra khỏi phòng bệnh, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Hạ Hi biến mất, đến khi Toàn Ti Dạ trở lại, thấy ánh mắt Hạ Hi nhìn mông lung vẻ mặt ngây ngốc.

“Bọn họ đi về rồi.”

Toàn Ti Dạ đi tới, Hạ Hi đã khôi phục lại bình thường, nhưng khi nói chuyện với Toàn Ti Dạ giọng nói mơ hồ kèm theo chua sót.

“Ừ”

“Thật ra thì, anh không cần ở đây với em, em có thể ở một mình, anh phải đi Chiếm gia ăn cơm.”

Hạ Hi nhàn nhã nói, Toàn Ti Dạ nhìn cô một chút, sau đó cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt.

“Chị Chiếm Nhan cũng không phải là người ngoài, bọn họ sẽ không để ý. Đến lúc em xuất viện, anh sẽ giới thiệu em với chị Chiếm Nhan biết.”

Lúc này Toàn Ti Dạ không còn vẻ mặt lạnh lùng như bình thường, lúc này anh dịu dàng như nước mùa xuân, Hạ Hi không lay chuyển được anh, không nói gì thêm.

“Hạ Hạ, chờ em xuất viện, anh dẫn em đến nhà anh được không?”

Toàn Ti Dạ đưa trái táo đã gọt xong cho Hạ Hi, sau đó ném cho cô một quả bom.

“Hả. . . . . . Nhà anh?”

Lúc này Hạ Hi hoàn toàn choáng váng, cô cùng anh đi đến nhà anh làm gì, Toàn Ti Dạ không có bệnh chứ, hơn nữa, cô cũng đã nói cho anh biết mục đích của cô tới nơi này rồi, mặc dù cô không có nói chuyện tình của cô và anh trai nhỏ đó, nhưng mà, cô có nói cho anh biết cô tới nơi này để tìm anh trai nhỏ đó, sao Toàn Ti Dạ nghe không hiểu?

“Ừ, Hạ Hạ, anh đã nghĩ thật lâu, thật sự anh không thể buông tay em được”

Toàn Ti Dạ chợt tỏ tình làm cho Hạ Hi không biết nên làm thế nào, ngay cả miếng táo mới vừa cắn vào trong miệng cũng quên nuốt xuống, đến bây giờ, cô cảm thấy tình cảm của cô dành cho anh đã thay đổi, bản thân cô cũng rất mâu thuẫn, cô cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với anh, cho nên, sáng sớm hôm nay Hạ Hi đã nói ra suy nghĩ của mình, tất cả thời gian Toàn Ti Dạ đều im lặng, nhưng không ngờ, thời gian chưa đến một ngày, Toàn Ti Dạ đã tỏ tình với cô rồi.

“Ti Dạ, anh. . . . . .”

“Hạ Hạ”

Toàn Ti Dạ cầm tay cô, sau đó nhìn cô dịu dàng trìu mến, Hạ Hi nhìn thấy ánh mắt của anh, đột nhiên không muốn từ chối.

“Hạ Hạ, mặc dù anh không biết người em muốn tìm là ai, nhưng anh sẽ tìm giúp em, chỉ là, Hạ Hạ, anh yêu em...em là người con gái đầu tiên mà anh yêu, anh nghĩ cũng sẽ là người cuối cùng, trước kia nếu có người nói cho anh biết có một ngày anh sẽ yêu một cô gái như vậy, nhất định anh sẽ coi thường, nhưng anh rất may mắn được gặp em, yêu em, Hạ Hạ, cho dù em có thể tìm được người kia hay không, hãy cho anh một cơ hội được không? Cho anh một cơ hội để cho anh được yêu em.”

Toàn Ti Dạ nói lời cảm động làm cho Hạ Hi rơi lệ, không biết bởi vì cảm động hay là bởi vì cái gì, dù sao cô cứ rơi lệ như vậy, việc này cũng đã làm cho Toàn Ti Dạ bối rối.

“Hạ Hạ, em đừng khóc, được rồi, anh không nói nữa, chỉ cần em đừng khóc, cái gì anh cũng đồng ý với em có được hay không, ngoan, đừng khóc, là anh không đúng, anh không nên nói điều này, đừng khóc nữa, sau này anh cũng không nói nữa có được hay không.”

“Không được. . . . . .” kèm theo tiếng khóc nức nở là nụ cười nín khóc của Hạ Hi, điều này cũng làm cho Toàn Ti Dạ không biết phải làm sao, lúc này Hạ Hi vừa khóc vừa cười, nhưng làm anh sợ, phải biết rằng, anh chưa từng dỗ dành một người con gái nào, hiện nay tay chân anh hoàn toàn luống cuống.

“Đứa ngốc, ngu ngốc.”

Hạ Hi vừa khóc vừa cười nói Toàn Ti Dạ, Toàn Ti Dạ đang lo lắng cho Hạ Hi, sau đó lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, khuôn mặt kích động và hưng phấn.

“Hạ Hạ. . . . . . em. . . . . . em nói là. . . . . .”

Ha ha, thật tốt quá, bây giờ anh nghĩ thông suốt hai chữ Hạ Hạ nói không được là ý gì rồi, ha ha, Hạ Hạ thật sự đồng ý với anh rồi.

“Toàn Ti Dạ, anh chính là đồ ngốc.”

Vẻ mặt của Hạ Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn là khuôn mặt hạnh phúc.

“Đúng đúng đúng, anh là đồ ngốc.”

Toàn Ti Dạ kích động ôm Hạ Hi vào trong ngực, ôm cô thật chặt, Hạ Hi cũng hạnh phúc dựa vào trong ngực của anh, trong lòng suy nghĩ cũng đã tìm được sự ấm áp của cô.

Buổi tối An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn hai người cầm quà tặng đi tới Chiếm gia.

“Chú Chiếm, Dì Chiếm.”

An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đi vào cửa đưa quà tặng cho người giúp việc, nhìn quanh phát hiện trong nhà chỉ có Chiếm lão gia và Chiếm phu nhân ở nhà, Chiếm Nam Huyễn và Chiếm Nhan đều không ở đây.

“Dĩ Mạch, Mặc Hàn, các con đã tới, mau tới đây.”

Chiếm lão gia và Chiếm phu nhân hai nguời thấy An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch lại rất vui vẻ, sau khi sinh nhật An Mặc Hàn thì chưa từng thấy hai người bọn họ rồi, nhất là Chiếm phu nhân, nhìn thấy Dĩ Mạch cứ lôi kéo cô không rời.

“Chú, dì, chị Nhan và Nam Huyễn đi đâu rồi?”

An Dĩ Mạch nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Chiếm Nam Huyễn và Chiếm Nhan.

“Bọn họ đi đón vị hôn phu của Nhan Nhan rồi, sẽ trở về ngay.”

Chiếm phu nhân cười rất vui vẻ, Chiếm Nhan có vị hôn phu mà còn sắp kết hôn, dĩ nhiên bà thật vui mừng, trước kia bà còn sợ con gái bà sẽ phải hy sinh trong hôn nhân thương mại, nhưng bây giờ dường như không phải như vậy, nghe Nhan Nhan nói, con bé rất yêu người đàn ông kia, mặc dù, bọn họ còn chưa từng gặp mặt người đàn ông kia, nhưng, chỉ cần cậu ta đối tốt với Nhan Nhan, bọn họ cũng sẽ hài lòng.

“Vị hôn phu của chị Nhan? Tên gọi là gì?”

An Dĩ Mạch rất tò mò, dĩ nhiên, mặc dù vẻ mặt An Mặc Hàn không có gì, chỉ là, nói thật ra anh cũng rất tò mò.

“Cậu ta gọi. . . . . .”

“Chúng con đã trở về.”

Chiếm phu nhân còn chưa nói ra khỏi miệng, thì truyền đến giọng nói của Chiếm Nhan, sau đó An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn nhanh chóng xoay người nhìn về phía cửa.

Đầu tiên đi vào là Chiếm Nam Huyễn, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, giống như không được vui, sau đó đi vào là người con gái có tám phần tương tự với Chiếm Nam Huyễn, quần jean, áo khoác lớn, tóc xoăn gợn sóng tự nhiên rủ xuống, đẹp nhất chính là đôi mắt của cô, ánh mắt hình trăng lưỡi liềm, chính là theo như trong lời bài hát loại ánh mắt biết cười này.

“Chị Nhan.”

An Dĩ Mạch kích động đi tới ôm lấy Chiếm Nhan.

“Dĩ Mạch”

Chiếm Nhan thấy Dĩ Mạch cũng không phải vui mừng bình thường, lúc trước quan hệ của các cô rất tốt. Hôm nay bốn năm không gặp, họ càng thêm nhớ nhung.

“Chị Nhan em nhớ chị muốn chết.”

An Dĩ Mạch như một đứa trẻ làm nũng, khuôn mặt Chiếm Nhan cưng chiều nhéo mũi An Dĩ Mạch.

“Dĩ Mạch trưởng thành rồi.”

Chiếm Nhan nhìn An Dĩ Mạch, rất là vui mừng, hôm nay thấy An Dĩ Mạch xinh đẹp như vậy, Chiếm Nhan giống như nghĩ tới khi đó lần đầu tiên nhìn thấy An Dĩ Mạch, khi đó, An Dĩ Mạch vết thương đầy người, luôn nhút nhát, nhìn thấy cô lập tức cúi đầu gọi cô là chị, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy rồi, An Dĩ Mạch cũng đã trưởng thành, hơn nữa, Chiếm Nhan không thể không nói, An Dĩ Mạch là phụ nữ xinh đẹp nhất mà cô đã từng gặp, sau đó, Chiếm Nhan lại nhìn An Mặc Hàn một chút, bỗng nhiên mỉm cười, cô nghĩ, có Mặc Hàn ở đây, Dĩ Mạch sẽ luôn hạnh phúc như vậy.

“Dĩ Mạch, Mặc Hàn, cha, mẹ, con giới thiệu với mọi người một chút.”

Chiếm Nhan kéo người đàn ông vẫn im lặng đứng ở sau lưng, lúc này An Dĩ Mạch mới nhìn vị hôn phu kia của chị Chiếm Nhan, nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai có chút quen thuộc thì nhíu chặt mày đẹp.

Lúc này, vẻ mặt An Mặc Hàn chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó nhếch môi, cười tà mị, đi lên trước.

“Đây là vị hôn phu của con, Lục Viêm.”

“Chào anh.”

“Chào anh.”

“Chào chú, dì, rất xin lỗi, bây giờ con mới đến thăm.”

Lục Viêm lễ phép, làm cho người ta không tìm ra khuyết điểm nào, An Mặc Hàn không tiếp tục nhìn Lục Viêm, mà là kéo An Dĩ Mạch đứng ở bên cạnh Chiếm Nam Huyễn, sau đó chỉ còn Lục Viêm và Chiếm lão gia, Chiếm phu nhân ở đó nói chuyện với nhau.

Người đã đến đông đủ, bắt đầu dọn cơm, mấy người ngồi quanh một bàn, Chiếm phu nhân nhìn Lục Viêm càng nhìn càng hài lòng, Chiếm lão gia không có bất kỳ biểu tình, còn vẻ mặt Chiếm Nam Huyễn âm trầm, dĩ nhiên, bởi vì Chiếm Nhan ở đây. Anh cũng không có biểu hiện quá rõ rệt, nhưng khi nhìn đến An Dĩ Mạch ngồi ăn ở bên cạnh.

Còn An Mặc Hàn vô cùng bình tĩnh, giống như tất cả đều ở trong dự tính của anh, anh chỉ gắp thức ăn của mình, sau đó gắp thức ăn cho An Dĩ Mạch ăn, giống như hoàn toàn không chú ý đến Lục Viêm và Chiếm phu nhân Chiếm lão gia bọn họ ở đó nói chuyện.

“Lục tiên sinh làm nghề gì?”

Đây là câu nói thứ hai của An Mặc Hàn, anh vừa gắp thức ăn cho An Dĩ Mạch, vừa hỏi, bộ dạng giống như hỏi việc trong nhà, An Dĩ Mạch cười cười, khi nghe tới cài tên Lục Viêm này, cô cũng đã nghĩ tới, Lục Viêm, An Thần Hạođể cho An Mặc Hàn giúp đỡ kiềm chế được người kia.

“Bây giờ tôi đang là cố vấn tài chính của tập đoàn Hạo Thiên, dĩ nhiên không thể so sánh với tổng giám đốc An, tổng giám đốc An rất nổi tiếng nhưng ở nước ngoài càng nổi tiếng hơn.”

Lục Viêm cười sảng khoái, cũng không quên gắp thức ăn cho Chiếm Nhan.

“Lục Viêm anh không cần khen cậu ấy, Mặc Hàn cậu ta cũng không cấm khen ngợi.”

“Nhan Nhan, nhưng anh nói là sự thật, từ lâu anh đã muốn gặp tổng giám đốc An một lần cũng hi vọng có thể hợp tác với tổng giám đốc An trong tương lai.”

“Nhất định.”

An Mặc Hàn nâng ly đồng ý, Lục Viêm cũng nâng ly cười rất đẹp trai, hiệp thứ nhất, hai người ngang sức ngang tài.

“Nam Huyễn cũng là học cố vấn tài chính, sau này Lục Viêm cháu có thể trao đổi nhiều hơn với Nam Huyễn.”

Chiếm phu nhân mỉm cười nói, nhìn Lục Viêm càng thêm hài lòng, nhưng Chiếm lão gia vẫn không có biểu cảm gì, ôn hoà, không vui không giận.

“Được.”

Một bữa cơm cứ kết thúc như vậy, có chút lúng túng, đây là cảm giác của An Dĩ Mạch, sau khi cơm tối kết thúc, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn rời khỏi Chiếm gia trước, Lục Viêm bị giữ lại.

Chiếm Nam Huyễn đưa An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đi ra cửa, nhíu mày nhìn An Mặc Hàn.

“Cậu thấy thế nào?”

An Mặc Hàn nhíu mày, không nói gì, nhưng lại lắc đầu một cái.

“Ý của cậu là gì?”

Chiếm Nam Huyễn cũng không biết anh lắc đầu là có ý gì, An Dĩ Mạch ở bên cạnh cũng không hiểu anh có ý gì.

“Ý là chuyện này cậu không cần phải lo.”

“Tôi mặc kệ? Đó chính là chị tôi, người đàn ông kia là Lục Viêm, Mặc Hàn, cậu cũng không phải không biết.”

Chiếm Nam Huyễn có chút mất khống chế.

“Nam Huyễn. . . . . .”

An Dĩ Mạch khẽ nhíu mày, kêu tên của anh, sau đó, Chiếm Nam Huyễn mới phát hiện ra mình mất khống chế.

“Chiếm Nam Huyễn, nhìn cậu bình thường lý trí như vậy, sao hôm nay lại hồ đồ rồi, chuyện này còn chưa tới phiên cậu quản, coi như cậu không đồng ý thì thế nào, Lục Viêm là người trong lòng của chị Nhan, chẳng lẽ cậu muốn cầm gậy đánh uyên ương?”

“Cậu nói là. . . . . .”

Lần này, Chiếm Nam Huyễn nghe hiểu ý nói của An Mặc Hàn, cũng suy nghĩ cẩn thận.

“Không sai, chuyện này giao cho chú Chiếm đi, cậu cho rằng Lục Viêm này diễn trò một chút còn có thể lừa gạt được chú Chiếm? Cậu phải biết, chú Chiếm cũng là người có địa vị trong thương giới, ông ấy có thể gặp qua rất nhiều người còn hơn cậu, được rồi, cậu hãy bình tĩnh một chút, nhanh đi về đi, chúng tôi cũng đi nha.”

“Ừ, tôi biết làm thế nào rồi.”

Đợi đến khi An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch ngồi lên xe lái đi, Chiếm Nam Huyễn mới đi vào nhà.

Mà An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch vừa chạy về nhà vừa gọi điện thoại cho An Thần Hạo.

“Anh gọi điện thoại cho Thần Hạo làm gì?”

An Dĩ Mạch không hiểu.

An Mặc Hàn vừa muốn nói gì, điện thoại bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của An Thần Hạo, nghe giọng nói chắc cậu ta đang ngủ.

“Ai đó, hơn nửa đêm còn không để cho người ta ngủ.”

An Thần Hạo nhận điện thoại liền rống to, điện thoại đầu này vẻ mặt An Mặc Hàn âm trầm, còn An Dĩ Mạch khẽ bật cười.

“Tiểu Hạo đã ngủ chưa?”

An Dĩ Mạch thấy An Mặc Hàn không nói lời nào, cô cũng không thể bỏ quên An Thần Hạo ở đó, cô tin tưởng nếu như bọn họ không nói lời nào, nhất định An Thần Hạo sẽ cúp điện thoại.

“Chị Dĩ Mạch?”

Bên kia An Thần Hạo đột nhiên tỉnh táo, An Mặc Hàn bĩu môi, nói thầm trong lòng, An Dĩ Mạch cũng nghe không rõ anh đang nói cái gì, nhưng, cô biết anh sẽ nói xấu An Thần Hạo.

“Ừ, Tiểu Hạo, sao em ngủ sớm vậy?”

An Dĩ Mạch nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ, An Thần Hạo lại ngủ sớm như vậy.

“Ừ, chị, hôm nay em mệt chết đi được, những lão già kia. . . . . .”

Sau đó, An Thần Hạo bắt đầu phàn nàn với An Dĩ Mạch, cho đến nửa giờ sau, khi bọn họ về tới An gia, An Thần Hạo mới phàn nàn xong.

“Được rồi, Tiểu Hạo ngoan, không cần giận, đúng rồi, Mặc Hàn có chuyện tìm em.”

Rốt cuộc đi xuống xe. An Dĩ Mạch đưa điện thoại cho An Mặc Hàn vẻ mặt lạnh lùng, sau đó cô chạy vào phòng ngủ đi tắm.

Sau khi tắm xong An Mặc Hàn vẫn còn nói chuyện trong điện thoại với An Thần Hạo, An Dĩ Mạch nhàm chán, vì vậy lấy máy vi tính lên, bắt đầu viết chữ vẽ tranh.

Mọi người đều nói phụ nữ làm việc là phụ nữ xinh đẹp và nghiêm túc nhất.

Là người phụ nữ hấp dẫn nhất, dĩ nhiên, phụ nữ chăm chỉ làm việc cũng là che giấu với bên ngoài, An Dĩ Mạch vẫn cầm con chuột di chuyển qua lại hoàn toàn không để ý đến An Mặc Hàn đã nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi.

Cho đến khi cô làm xong bước cuối cùng, trên màn hình máy vi tính xuất hiện hình ảnh một sợi dây chuyền xinh đẹp, An Mặc Hàn thấy An Dĩ Mạch thiết kế thành công tự hào mỉm cười, Dĩ Mạch nhà anh quả nhiên là giỏi nhất.

“Em thiết kế xong rồi hả?”

khi đã làm xong tất cả, sau đó An Dĩ Mạch tắt máy vi tính rồi xoay người phát hiện An Mặc Hàn híp đôi mắt hoa đào đang nhìn cô.

“Ừ, em làmviệc quá nghiêm túc.”

An Mặc Hàn kéo cô ôm vòng vào trong ngực, đôi môi di động qua lại trên cổ của cô.

“Đột nhiên có linh cảm, hơn nữa anh vẫn còn gọi điện thoại, cho nên thử một chút, không ngờ quên mất thời gian.”

An Dĩ Mạch xê dịch cơ thể mình một chút, đôi môi An Mặc Hàn di động qua lại trên cổ của cô, cô cảm giác rất nóng.

“Anh đã tắm chưa?”

Bỗng nhiên An Dĩ Mạch nghĩ đến cái gì, đôi mắt chăm chú nhìn An Mặc Hàn, sau đó lại gần anh hỏi, cuối cùng đánh giá làm bộ như rất khó ngửi.

“Hu hu, thúi chết, nhanh đi tắm rửa.”

Sau đó An Mặc Hàn cúi xuống kéo cô lên đi vào toilet.

“Em đi cùng với anh. . . . . .”

“Ah ah ah. . . . . . An Mặc Hàn, em giết chết anh. . . . . .”

Đây không phải một đêm đặc biệt yên tĩnh, biệt thự An gia truyền đến giọng nói buồn bực của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn cười đắc ý, mà tất cả điều này, chính là hạnh phúc của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn.

Đã từng có người nói: lúc nhỏ, hạnh phúc là một món quà, có được sẽ hạnh phúc; Sau khi lớn lên, hạnh phúc là một mục tiêu, đạt được sẽ hạnh phúc; Sau khi trưởng thành, phát hiện hạnh phúc thì ra là một loại tâm trạng, hiểu rõ sẽ hạnh phúc. Giống như An Dĩ Mạch bây giờ, giống như Hạ Hi bây giờ, họ cũng đều có hạnh phúc của mình.

Cuối cùng, khi tất cả mọi người đang ngủ say, toàn bộ thế giới cũng ngủ say, nhưng mà, luôn có một số người không dễ dàng hài lòng như vậy, bọn họ muốn nhiều hơn, cho dù không thuộc về bọn họ, vẫn tham lam muốn có được, giống như Thượng Quan Hồng hôm nay, giống như Hàn Ngữ Yên hôm nay, cũng giống như Lục Viêm hôm nay.

Ngày mai sẽ xảy ra việc gì không một ai biết, nhưng, An Dĩ Mạch lại biết chỉ cần lòng còn hi vọng, nhất định có thể vui vẻ bay lượn.

Khi những tia sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu sáng cả thành phố, mọi người cũng biết trời đã sáng, một ngày tốt đẹp lại bắt đầu, cái giá rét của buổi sáng này, mỗi người cũng bắt đầu bận rộn, có người vì mơ ước, có người vì người nhà, có người vì chưa biết tương lai đó, nhưng mà, cho dù vì cái gì, cố gắng luôn luôn tốt. Tất cả dựa vào cố gắng của chính mình đạt được thành công, đều là đáng tự hào.

Thời gian thấm thoát trôi qua, một tuần lễ cứ trôi qua như vậy, lúc này cả thành phố đều ở trong niềm hân hoan, bởi vì qua một ngày nữa chính là lễ Giáng Sinh rồi, cuối cùng mọi người có thể tha hồ vui chơi đi du lịch rồi.

“Oa. . . . . . Bên ngoài không khí thật tốt.”

Trước cửa bệnh viện số một của thành phố, mấy người đứng ở nơi đó, Hạ Hi được Toàn Ti Dạ ôm càng cường điệu hơn giang hai tay chào đón ánh mặt trời.

“Đi thôi, Mặc Hàn đã đặt trước một phòng ở Phi Tinh Đới Nguyệt rồi, ăn mừng Hi Hi xuất viện.”

An Dĩ Mạch mở cửa xe ngồi xuống, tất cả mọi người lên xe sau đó đi đến Phi Tinh Đới Nguyệt.

“Cụng ly. . . . . .”

Không khí trong phòng rất vui vẻ, tất cả bụi mù đều đi qua, còn lại đều là thời gian tốt đẹp, An Dĩ Mạch nhìn mọi người, vào giờ phút này, cô nghĩ muốn giữ lại cả đời, có người yêu, có bạn bè tốt nhất.

Sau khi chúc mừng Hạ Hi xong mọi người cũng ra về, sau đó cũng tiếp tục vùi đầu vào trong công việc, hôm nay cố gắng làm việc, cũng bởi vì thời gian nghỉ ngơi của ngày mai.

“Wow, cảm giác thời gian trôi qua thật là nhanh, chỉ chớp mắt, một năm lập tức lại kết thúc.”

An Dĩ Mạch chống cằm ngồi trong quán cà phê, nhìn mọi người đi đi lại lại ở ngoài cửa .

“Có vẻ cậu có rất nhiều cảm xúc, làm sao vậy, đột nhiên nhiều cảm xúc như vậy.”

Dư Huyên, Hạ Hi ngồi đối diện An Dĩ Mạch, nhìn An Dĩ Mạch đầy cảm xúc bật cười.

“Không biết vì sao, chỉ là cảm giác đột nhiên trưởng thành, một năm rồi lại một năm, cứ thấm thoát trôi qua như vậy, chúng ta đều trưởng thành rồi, như vậy cũng đã không thể giống như lúc nhỏ tiếng cười vô tư, chơi đùa không lo lắng rồi.”

Có thể trong khoảng thời gian này chuyện đã xảy ra quá nhiều, đột nhiên, An Dĩ Mạch có cảm xúc như vậy.

“Được rồi, cậu không cần suy nghĩ nhiều, chuyện quá khứ đều đã đi qua, lúc nhỏ tốt đẹp đến đâu, cũng không thể quay về, bây giờ là quan trọng nhất không phải sao? Hạnh phúc trước mặt, chính là cả đời.”

Hạ Hi khuyên, nhưng vẻ mặt hạnh phúc của cô cũng làm An Dĩ Mạch và Dư Huyên vui mừng cho cô ấy, mấy ngày trước chuyện tình của cô ấy và Toàn Ti Dạ họ đã biết, dĩ nhiên, họ cũng vui mừng cho Hạ Hi.

Ở trong mắt người ngoài, Hi Hi đều là lạnh lùng, là loại kiêu ngạo mà không thể chạm vào, chỉ có điều, Hi Hi ở trước mặt họ cũng là một cô gái nhỏ cần người bảo vệ, hôm nay, có Toàn Ti Dạ bảo vệ, họ cũng có thể yên tâm.

“Đúng rồi, Huyên Huyên, cậu như thế nào rồi? không phải Tô Lạc đã trở về rồi sao?”

An Dĩ Mạch nghĩ đến Dư Huyên thì hết sức nhức đầu, trước kia họ cho rằng Dư Huyên chỉ nói chuyện ăn ý với Tô Lạc, nhưng không ngờ Huyên Huyên lại thích Tô Lạc, dĩ nhiên, họ cũng rất coi trọng Tô Lạc, chỉ là, cũng không biết cảm giác của Tô Lạc với Huyên Huyên như thế nào, hơn nữa, Dư Huyên bình thường tùy tùy tiện tiện, khi gặp phải vấn đề tình cảm thì trở nên nhăn nhăn nhó nhó, điều này làm cho An Dĩ Mạch và Hạ Hi rất mệt mỏi.

“Ừ, chúng tớ đã hẹn, cùng nhau qua lễ Nô-en, đến lúc đó tớ muốn nói suy nghĩ của tớ cho anh ấy biết, các cậu nói, anh ấy sẽ đồng ý không?”

Khi Dư Huyên nhắc đến Tô Lạc biểu hiện e thẹn của cô gái nhỏ, lại để cho An Dĩ Mạch và Hạ Hi trêu chọc một chút, cuối cùng mới nói đến vấn đề chính.

“Huyên Huyên, không thử làm sao biết, cho tới nay tớ nghĩ hai người ở bên nhau hòa thuận như vậy, Tô Lạc sẽ phải có chút cảm giác, cố gắng lên, chúc mong ước của cậu trở thành sự thật.”

Thật ra sáu chữ mong ước trở thành sự thật này nói thì dễ dàng, nhưng khi thực hiện nó thì rất khó.

“An Mặc Hàn, chúng ta đi đâu vậy.”

Buổi sáng của Lễ Giáng Sinh, An Dĩ Mạch bị An Mặc Hàn lôi dậy từ trong chăn ấm áp, sau đó An Mặc Hàn chọn kỹ y phục và mặc từng cái một cho cô xong, cuối cùng mới nhớ tới hỏi An Mặc Hàn lôi cô đi đâu mà sớm như vậy.

“Du lịch.”

“Hả? Wow, tuyết rơi.”

An Dĩ Mạch nhìn thấy rất nhiều tuyết đang rơi xuống ở bên ngoài, đột nhiên rất vui mừng chạy vào đất tuyết, đôi tay muốn đón nhận một ít bông tuyết.

Tuyết phủ trắng xóa trên mặt đất, có người nói lễ Giáng Sinh tuyết rơi nhiều, ước nguyện sẽ thành sự thật, An Dĩ Mạch nghĩ tới đây thật vui vẻ nói nguyện vọng năm nay của cô cho An Mặc Hàn biết, nhưng, lại phát hiện An Mặc Hàn kéo rương hành lý đi ra.

“Ah. Chúng ta đi đâu?”

“Nước H, không phải em vẫn muốn đi nước H xem một chút sao? Cho nên hôm nay chúng ta đi, lên xe nhanh lên một chút, không nên bỏ lỡ chuyến bay.”

“Ừ, Được.”

An Dĩ Mạch trả lời, nhưng, cô chưa kịp phản ứng đã làm theo.

“An Mặc Hàn, chúng ta thật sự muốn đi nước H sao?”

Khi đi tới sân bay, An Dĩ Mạch mới tiêu hóa tin tức này, An Mặc Hàn nhất thời bật cười, bọn họ không đi Hàn Quốc tới sân bay để làm gì.

“Em không muốn đi? Vậy không đi cũng được, chúng ta đi về nhà.”

An Mặc Hàn giả bộ muốn đi về, “Không không, chúng ta đi, đương nhiên là em muốn đi..., chỉ là em không dám tin, ha ha.”

Đột nhiên An Dĩ Mạch lấy lòng An Mặc Hàn, An Mặc Hàn bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc của cô, sau đó ôm cô vào trong ngực, đứa ngốc này.

Tại sao An Mặc Hàn quyết định đi nước H rồi, bởi vì rất lâu trước kia, khi đó An Dĩ Mạch theo đuổi kịch của nước H, sau đó cô nói cho anh biết cô thích đất nước này, cô cảm thấy đất nước này rất đẹp, hơn nữa, nếu như đêm giáng sinh ở đây. Nhất định rất lãng mạn.

Nhưng mà, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn không có thời gian đi thực hiện nguyện vọng này của cô, cuối cùng, năm nay anh cũng có thời gian, chuyện đầu tiên nghĩ đến muốn dẫn cô đi nước H dự lễ Nô-en, có lẽ, lúc này An Dĩ Mạch cũng không nhớ rõ mình đã từng nói dự lễ Nô-en ở nước H nhất định rất lãng mạn, chỉ là, An Mặc Hàn vẫn chưa quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.