Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 312: Chương 312: Bộ mặt thật của hôn nhân




Mười năm sau làm đồ cưới vì người khác, ai chịu cam tâm?

Đáy lòng anh giống như sống cuộn biển ngầm, nhưng nét mặt lại là rãnh nhỏ nước giấu giếm, Mạnh Chấn Tông nói với anh một hồi, hơi mệt một chút, ra dấu bảo anh đi ra, Mạnh Thiệu Tiệm kính cẩn tạm biệt đi ra ngoài, đến khi lên xe, anh mới đập một quyền thật mạnh đánh vỡ kính xe!

Lại một lần nữa anh khổng thể khống chế tâm tình của mình, nhiều năm như thế, anh tự cho là có thể điều khiển được vẻ mặt của mình, điều khiển vui buồn của mình, thế nhưng đến bây giờ, anh lại phát hiện mình không có cách nào duy trì biểu hiện ôn hoà nho nhã giả dối kia.

Anh sẽ không buông tay, anh đã là chủ tịch của Mạnh thị, bất kể như thế nào vị trí kia cũng là của anh, là anh mưu cầu địa vị, loại mưu cầu địa vị này không thấy chiếm giết đổ máu, nếu ai muốn tranh với anh, cho dù là thân nhất anh cũng sẽ không nương tay.

Hai con ngươi đỏ sậm, anh thế nhưng lại nở nụ cười tàn khốc, tiếng cười kia lớn dần, vang vọng kinh khủng ở trong xe.

Anh Mạnh Thiệu Tiệm mang mặt nạ làm người hơn mười năm nay, bây giờ thật sự đủ rồi.

Nếu anh đã lấy được, anh sẽ không chắp tay dâng lên cho người ta, địa vị cũng được, phụ nữ cũng được, anh sẽ đoạt lại từng chút một.

Mạnh Thiệu Đình, tôi cũng không muốn như vậy, nếu anh cạnh tranh công bằng với tôi, tôi thất bại sẽ không oán giận một câu, nhưng thói đời đối với tôi rất không công bằng, sao anh lại nhường cho tôi cái công bằng đó của anh?

Anh ngồi ở trong xe thật lâu, lúc này mới khởi động xe, rời khỏi không có chút dịu dàng.

**********

Nửa tháng sau

“Anh có thể đi? Sao còn ở lại trong này không xuất viện?”

Một bên Tĩnh Tri cúi đầu gọt trái cây, ngón tay trắng nõn của cô trên quả táo đỏ tươi nhìn thật là đặc biệt, vỏ trái cây hình xoắn óc từ từ rơi xuống, động tác trên tay cô không ngừng, mi mắt hơi liếc anh một cái.

Một bên Mạnh Thiệu Đình vừa nhìn bưu phẩm công việc trên máy tính, thỉnh thoảng thường chay mày vài cái, vốn là không muốn bắt đầu công việc sớm, nhưng ai biết trước đó Tĩnh Viên lại gặp khó khăn, Hà Dĩ Kiệt ra nước ngoài dự hội nghị, bây giờ anh giống như người không quan trọng, lại có ông cụ lên tiếng, không ai dám cho anh mở của rộng đường, vẫn là Bắc Thành xử lí tất cả, mới có thể thi công sau ba ngày đình công, chuẩn bị chi phí này, theo anh là không nên nói cho Tĩnh Tri tài sản này từ đâu tới.

Tĩnh Viên không phải là công trình lao động đơn giản, một ngày này không xây dựng tốt, một ngày kia là cái hang không đáy, dù lúc này anh còn chưa khỏi hẳn, lại không thể khoog chuyển hướng bắt đầu lại sự nghiệp.

May là công ty vận chuyển của anh và Bắc Thành tốt đẹp, dù cho anh bị thương không thể tới công ty, nhưng từ trên xuống dưới vẫn là dựa theo quy định của anh mà thực hiện, cũng không làm cho anh quá lo lắng, mặc dù như vậy, mỗi ngày vẫn có thể xử lí công việc qua điện tín.

“Bây giờ tôi không có chỗ ở, ngay cả Bắc Thành sẽ ở đây mấy ngày.” Anh hơi nghiêng thân thể, há mồm cắn miếng táo thơm ngọt, doạ cô vội vàng cất dao nhọn, lại vuốt ve ngực hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: “Anh không muốn sống nữa sao? Không thấy tôi còn đang cầm con dao này à?”

Mạnh Thiệu Đình cười đến say lòng người, ngón tay lại gõ mấy cái trên bàn phím, vừa rồi đóng máy tính lại để sang một bên, thuận tiện kéo cô vào lòng mình, xoay một vòng vững vàng, đã giam cầm cô ở trước ngực, giọng nói anh cực kì gợi cảm, thì thầm bên tai cô: “Em cam lòng để tôi bị thương?”

Mặt Tĩnh Tri xấu hổ đỏ bừng, dao trong tay nâng lên vài lần, nhưng lại mạnh mẽ đặt trên bàn, “Nếu anh không phải là bệnh nhân, anh thử xem tôi có dám hay không?”

Cô đấu võ mồm với anh, anh lại cực kì hài lòng, cảnh tượng như thế nhìn sao cũng là liếc mắt đưa tình.

Hơn một tháng qua, quan hệ của bọn họ đang ấm lên từng ngày, không có cãi nhau, cũng không có tổn thương nhau, không có lời nói chói tai khó nghe, mặc dù xem như cô còn có chút mâu thuẫn với anh, nhưng phần lớn thời gian, anh xử lí công việc, cô đều ngồi yên đọc sách, thường thường, anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt bình yên của cô, mặt mày thanh tú, đáy mắt trong vắt dao động, thần sắc cô ngồi ở dưới cửa sổ phía Tây.

Anh không muốn phải tiếp tục phủ nhận, đường nét phác hoạ cô ngồi ở cửa sổ đọc sách, vào mấy năm trước, cũng đã khắc sâu vào tim anh.

“Tĩnh Tri...” Bỗng nhiên anh động tình, ôm cô gắt gao, hô hấp nóng bỏng ngay gáy của cô, mỗi tấc da thịt của cô đều nóng lên, cô hơi tránh một chút, cúi đầu đến, anh chỉ thấy cái cằm tinh xảo của cô, đường vòng cung duyên dáng ở môi cô, nhịn không được hôn lên, nhàn nhạt mổ hôn: “Tĩnh Tri...”

“Anh muốn làm gì?” Tĩnh Tri đẩy anh, siết chặt quả táo trong tay kia, nước ngọt ngọt thấm ướt lòng bàn tay, có chút dính dính khó chịu, như là cảm giác gió thổi vào người giữa mùa hè oi bức.

“Bây giờ tôi có thể đi, em có rời đi hay không?” Hô hấp của anh có chút gấp gáp, chỉ cần hôn như thế, cũng là một loại dày vò.

Làn da của cô quá mềm mại, anh chỉ mềm nhẹ hôn, liền lưu lại dấu hồng nhạt, anh không dám nghĩ, có một ngày lúc anh hôn toàn thân của cô, sẽ có phong cảnh kiều diễm như thế nào?

“Không biết.” Tĩnh Tri thành thành thật thật trả lời, cô thật không biết, mấy ngày nay. Mạnh gia và Mạn Quân cũng chưa từng tới, thậm chí có vài lần cô quên anh đã có vợ, trong bầu không khí tốt đẹp, hai người đều cảm thấy đó là thời gian yên tĩnh bình tahrn vô cùng, cô thừa nhận cô động tâm, nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô không biết lấy lí do gì để ở lại.

Kỳ thực, xem như cô nói phải đi, cô cũng biết, đâu giống như xưa, cô không đi được.

“Tôi có chuyện, suy nghĩ một lúc lâu, muốn nói cho em biết.” Mạnh Thiệu Đình biết vì sao tâm tình cô luôn không ổn định, anh suy nghĩ rất lâu, nếu chính mình quan tâm cô, muốn cô ở lại, không nên để cho cô đeo trên lưng gánh nặng như vậy.

Là anh sai lầm, không có biện pháp để cho cô gánh chịu hậu quả như vậy.

“Chuyện gì?” Cô có chút hiếu kì xoay mặt nhìn anh, môi lại lướt nhẹ qua gò má anh, ngực anh run lên, ôm cô chặt hơn, rét lạnh trong mắt không ai bì nổi: “Quan hệ của tôi và Mạn Quân, tôi nghĩ, bây giờ nên nói cho em biết.”

Căn bản anh không muốn làm cho Mạn Quân không chịu nổi, lại nói tiếp, anh và cô dây dưa lâu như vậy, anh không có biện pháp yêu cô, nhưng cũng không có nghiêm khắc với cô, thật không cần phải tiếp tục như vậy, anh muốn cho cô chủ động buông tay,như vậy cô sẽ có chút mặt mũi, dù sao cũng là cô không nên yêu anh Mạnh Thiệu Đình, nhưng đến bây giờ, cô vẫn như trước không buông, mà mỗi khi Tĩnh Tri nghe tên này, rõ ràng đều là biểu cảm cô đơn.

Anh không đành lòng nhìn cô tiếp tục như vậy.

“Quan hệ của anh và Mạn Quân?” Tĩnh Tri trố mắt, cái này còn phải nói sao? Ai cũng biết hai người bọn họ là vợ chồng.

“Ừ, là quan hệ của tôi và Thẩm Mạn Quân.” Mạnh Thiệu Đình cương quyết cười: “Bọn họ đều nghĩ bọn họ tính kế tôi, chẳng lẽ Mạnh Thiếu Đình tôi lại tuỳ ý để cho bọn họ khi dễ? Thủ đoạn của bọn họ không quang minh chính đại, chẳng lẽ tôi phải quang minh lỗi lạc sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.