Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 281: Chương 281: Bỏ qua tất cả chỉ vì em




Mạnh Chấn Tông cũng không rõ chuyện gì xảy ra, ngay cả Mạnh phu nhân cũng không hiểu ra sao mà đứng lên, chỉ là bà nghe xong những lời này không có ai giở trò xấu, rõ ràng bĩu môi không cam lòng.

Mạn Quân chậm rãi ngẩng đầu lên, cô gầy đi rất nhiều, liền lộ ra con mắt to, mà vẻ mặt cô luôn là quả táo phúng phính giờ cũng biến thành mặt trái xoan khéo léo, người lại gầy như tờ giấy, mà bây giờ, cô run run đứng lên, bỗng bước lên một bước, quỳ gối trước mặt Mạnh Chấn Tông và Mạnh phu nhân, nước mắt ở vành mắt của cô liên tục rơi xuống, mở miệng: “Cha, mẹ, Thiệu Đình anh ấy là đi tìm Phó Tĩnh Tri, anh ấy ở lại đó một đêm, cha, mẹ... Bọn họ xem con là cái gì? Cô ta biết rõ con và Thiệu Đình đã kết hôn, vì sao còn muốn dây dưa không rõ với Thiếu Đình? Vì sao còn muốn ở cùng với chồng của người khác một đêm? Cô ta có tâm tư gì?”

“Mạn Quân, những lời con nói, đều là thật?”

Đầu tiên Mạnh phu nhân ngây ngẩn cả người, mà Mạnh Chấn Tông cũng đã tức giận đến xanh mặt.

Ông thật không ngờ, không, ông hẳn là đã phát hiện vào lúc Thiệu Đình xây lại Tĩnh Viên, nó và Phó Tĩnh Tri, hai người bọn họ, vẫn chưa giống như biếu hiện bên ngoài, không còn liên quan.

Mạn Quân khóc nghẹn ngào, cô ra sức gật đầu, ngón tay chỉ An Thành đang ngẩn người bên cạnh: “Cha, nếu như cha không tin có thể hỏi An Thành, mỗi ngày anh ta đều theo Thiệu Đình, Thiệu Đình đi đâu chắc chắn anh ta đều biết.”

“An Thành, nói đi!” Bỗng nhiên Mạnh Chấn Tông nghiêm nghị hét lên.

Mặt mũi An Thành bị doạ trắng bệt, ấp a ấp úng nữa ngày, nhưng sau khi Mạnh Chấn Tông tức giận lần nữa, cúi đầu nói: “Tôi không biết nhị thiếu gia đi gặp Phó tiểu thư, tôi chỉ biết nhị thiếu gia đến thành phố C.”

“Thành phố C?”

Mạn Quân đau khổ cười: “Vốn là, bây giờ Tĩnh Tri ở đó, thế nhưng vào thời gian này Thiệu Đình thường xuyên đến thành phố C, không phải anh ấy đi tìm Phó Tĩnh Tri, còn có thể làm gì?”

“Nhất định là người đàn bà kia không biết xấu hổ cứ quấn lấy Thiệu Đình không tha! Không phải cô ấy thích chú ba sao? Sao lại trở về quấn lấy Thiệu Đình? Con đã nói cô ta không phải loại người tốt đẹp gì, cô ta quyết tâm muốn hại chết con của con!”

Mạnh phu nhân vừa nghe Mạn Quân nói, liền khóc lên, bà nhất định không cho phép con trai bảo bối của bà bị người đàn bà như vậy hãm hại, bà thà người đàn bà kia quấn lấy thằng ba, kéo thằng đó vào địa ngục!

“Mạn Quân, Thiệu Đình qua lại với Phó Tĩnh Tri, vì sao con không nói cho ta và mẹ con?” Mạnh Chấn Tông chỉ cảm thấy tức ngực, quá khứ qua lấu như vậy, Thiệu Đình vẫn không bỏ được, thằng ba ở California cũng thương thương nhớ nhớ, hai người con trai ông yêu thương, chẳng lẽ đều bị người đàn bà kia hại chết?

Mạn Quân cắn chặt môi dưới, nước mắt tuôn rơi: “Con nghĩ rằng Thiệu Đình sẽ không hồ đồ như vậy, anh ấy đi đến đó, chưa từng qua đêm bao giờ, con nghĩ nhịn một chút, liền qua...”

“Mạn Quân con thật sự hồ đồ, Phó Tĩnh Tri là ai? Thủ đoạn của cô ta sâu bao nhiêu? Người ta đang tranh giành với con, con lại không tranh không giành... Haizz, con nói ta phải làm sao mới tốt?”

Mạnh Chấn Tông chán nản lắc đầu, “Con nên đứng lên, chuyện này ta đã biết, tất nhiên sẽ đòi cho con một cái công đạo, hiện tại Thiệu Đình càng ngày càng khó hiểu, ta nghĩ nên dạy dỗ nó một chút.”

“Cha?” Mạn Quân ngây người, lại thấy vẻ mặt chắc chắn của Mạnh Chấn Tông, lòng cô không khỏi căng thẳng, hoảng sợ nói: “Cha, cha muốn phạt Thiệu Đình?”

“Chấn Tông, Thiệu Đình bị thương rất nặng, liên tiếp gặp nạn, đó đều là tại người phụ nữ kia không biết xấu hổ cứ quấn lấy Thiếu Đình, đàn ông gặp dịp thì chơi cũng không phải chuyện đáng ngại gì, chỉ cần nó không có làm cái gì quá đáng...”

Giờ phút quan trọng Mạnh phu nhân cũng không hồ đồ, hiện tại Thiệu Đình bị thương, nếu để cho người kia nhân cơ hội cướp quyền, không được, bà nhất quyết không cho chuyện như vậy xảy ra, có thể tiếp quản Mạnh thị, chỉ có Thiệu Đình, cũng chỉ có thể là Thiệu Đình, từ nhỏ Thiệu Tiệm đã thân thiết với Lê Lê, bà cũng không có đứa con này, huống chi, bà không thể nắm bắt lòng dạ của Thiệu Tiệm, nếu thật để cho nó nắm quyền, sợ rằng những này còn lại của bà sẽ không dễ chịu, mà Thiệu Đình lại không giống, đứa con này ngoài lạnh trong nóng, tâm tư đơn giản hơn Thiệu Tiệm rất nhiều, quan hệ mẹ con của bọn họ luôn thân thiết, tự nhiên bà nghiêng về phía anh.!

“Gặp màn diễn trò là không có gì đáng ngại, thế nhưng hiện tại Thiệu Đình quá kì lạ, cũng được, bây giờ nó chắc đã tỉnh, tôi cũng nên đi hỏi thăm nó.”

Mạnh Chấn Tông nói, liền chống gậy đứng lên, ông vừa đi lên lầu, vừa phân phó: “Lão Lục theo tôi lên đây, An Thành canh ở dưới lầu, không có lệnh của ta, ai cũng không được lên.”

“Chấn Tông, có chuyện gì từ từ nói, hiện tại Thiệu Đình còn đang bị thương!” Mạnh phu nhân yêu thương con trai, cuống quít dặn.

Mạnh Chấn Tông lạnh lùng nói: “Bà yên tâm, hiện tại hắn đã đủ lông đủ cánh, sớm đã không để tôi vào mắt, tôi cũng sẽ không làm gì nó, chỉ là nói mấy câu.”

Cửa mở ra, liền thấy Mạnh Thiếu Đình nằm trên giường, trên đầu quấn đầy băng, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu, chân trái của anh được băng một lớp thạch cao thật dày, mag thuốc tê đã hết, khó nhịn được đau đớn, sắc mặt anh trắng bệch, lại quật cường không rên một tiếng.

“Con đã tỉnh? Thấy chỗ nào không thoải mái?” Bên này Mạnh Chấn Tông vừa mở miệng, Lão Lục bên kia liền ân cần đem nước tới cho Mạnh Thiếu Đình, hầu hạ anh uống nước, rồi lui qua một bên.

Mạnh Thiệu Đình uống hết nước, mới lắc đầu: “Chỉ có chân đau dữ dội, những chỗ khác đều tốt.”

Mạnh Chấn Tông gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Tốt nói một chút, xây dựng lại Tĩnh Viên hết bao nhiều tiền?”

Lời của ông vừa thốt ra, Mạnh Thiệu Đình mở to hai mắt, nữa phút sau, anh mới tỉnh táo lại, con ngươi dần yên lặng, nhỏ giọng nói: “Cha đều biết.”

“Con làm chuyện tốt!” Mạnh Chấn Tông cố nén tức giận, nhưng vẫn không nhịn được nâng cao giọng nói.

Mạnh Thiếu Đình từ chối cho ý kiến, chỉ là đau đớn làm anh rên một tiếng.

Mạnh Chấn Tông thấy bộ dáng của anh như không sao, chỉ cảm thấy đau lòng: “Thiệu Đình, con còn muốn u mê tới khi nào?”

“Cha, con là người làm ăn lớn, muốn con làm cái gì, nên có tự do đi.”

“Cái gọi là tự do, đã chạm đến điểm mấu chốt của ta! Ta quyết không cho phép, con cháu nhà họ Mạnh làm ra chuyện như vậy.”

“Con làm chuyện tội ác tày trời gì? Bất quá con chỉ cầm tiền con kiếm, làm chuyện con muốn làm, có gì sai?”

“Tiền con kiếm? Tiền con tự kiếm kia không phải từ nhà họ Mạnh sao?”

Mạnh Thiệu Đình nghe thế, ngược lại cười, “Cha nói như vậy, cũng không khỏi coi thường con quá.”

Mạnh Chấn Tông cười âm trầm: "Dựa vào thủ đoạn nhà họ Mạnh, giết chết một hai người không coi là việc khó. Huống chi bây giờ con nằm ở trên giường không thể động đậy, sao bảo vệ cô ta đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.