Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 252: Chương 252: Bởi vì là của em, vì thế tôi yêu ai sẽ yêu cả đường đi.




Đáy lòng Tĩnh Tri lại mâu thuẫn không ngừng. Nói thật, cô cũng không có quá nhiều lưu luyến với nhà cũ của nhà họ Mạnh. Mặc dù nơi đó từng lưu lại cho cô vô số tốt đẹp, thế nhưng cũng từng là nỗi đau của cô. Đến bây giờ cô cũng không có quên, tỉnh cảnh cô độc đi ra từ trong nhà họ Mạnh vào bảy năm trước.

Đoạn đường ngắn kia, cô đếm bước chân đi ra ngoài của mình, cũng chưa từng muốn quay đầu lại nhìn.

"Tôi, tôi vẫn là ở khách sạn thôi." Tĩnh Tri xê dịch thân thể, kéo ra khoảng cách giữa mình và anh. Trong phòng mở một ngọn đèn, vì là phòng bệnh, ánh đèn không phải rất sáng, lúc này lại có không khí mập mờ.

Mạnh Thiệu Đình nửa nằm ở trên giường nhìn cô, mặc dù cô trải qua cuộc sống dằn vặt, hay vẫn là thời điểm trầm lặng như nước, cuộc sống gian khổ có thể thay đổi bề ngoài một người, nhưng không cách nào thay đổi thứ ở trong xương, Tĩnh Tri vẫn là Tĩnh Tri, mặc kệ cô làm cái gì, mặc kệ hiện tại cô như thế nào, cô vẫn luôn là Tĩnh Tri yên tĩnh đọc sách dưới cửa sổ phía tây.

"Phòng sách của em, tôi vẫn giữ tốt cho em, em không muốn đi xem sao?"

Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, đáy mắt anh dần dần chảy ra ôn nhu như mật, giống như là một chất độc làm cho người ta không thể né tránh và kháng cự.

Tĩnh Tri chợt cả kinh, đáy lòng dần dần lại vọt lên mềm mại và chua xót khổ sở. Phòng sách của cô... vẫn giữ lại rất tốt sao?

Lúc trước ly hôn, cô không có mang gì đi cả, về sau cũng từng thỉnh thoảng nhớ tới lúc ở nhà họ Mạnh, lại luôn rất nhanh liền bị áp lực nặng nề của cuộc sống ném đến không còn tung tích. Cô còn nhớ rõ, gian phòng sách kia rất lớn, lấy ánh sáng vô cùng tốt, có một cửa sổ rộng lớn, là nơi cô thích nhất.

Chỉ là sau khi rời khỏi nhà họ Mạnh, cô không còn có thời gian yên lặng pha một ly trà, xem một quyển sách hay, tiêu phi một buổi trưa.

Sinh mệnh giống như một con sông dài, lên xuống phập phồng, nhưng sẽ không quay đầu lại, cũng không có cơ hội quay đầu lại.

Tĩnh Tri chợt cúi đầu xuống, bên môi cô có nụ cười cay đắng nhợt nhạt. Đúng vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới quay đầu lại, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh hồi tâm chuyển ý. Cố chấp và tính tình quật cường trong xương cô đã thật sự nhận thức một chuyện nào, sẽ không thay đổi nữa.

Ngày lúc cô và anh ly hôn, kết cục đã định, không phải sao?

Mặc kệ lúc này trong lòng anh muốn cái gì, làm cái gì, hoặc là thật lòng với cô, hoặc là thật muốn quay đầu lại, nối lại tình xưa, cô đều sẽ không đáp ứng .

Nếu như trước khi cha gặp chuyện không may, anh hiểu được tất cả, hiểu được cô chưa bao giờ từng ham tiền tài của nhà họ Mạnh bọn họ, hiểu được cô không phải lấy đứa nhỏ trong bụng đổi lấy một khoản tiền mặt, nếu như trước khi bi kịch phát sinh, anh đứng ở bên cạnh cô, có lẽ cô sẽ hồi tâm chuyển ý.

Thế nhưng bây giờ, bảy năm, cô nhà tan cửa nát, thậm chí cô còn gả cho em trai của anh, có đứa nhỏ, anh lại dùng lập trường nào yêu cầu cô quay đầu lại?

"Không được, Mạnh tiên sinh, tôi vẫn nên ở khách sạn thôi." Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt như nước. Lúc nhìn anh, dường như giữa bọn họ cách ngàn năm vạn năm.

Trong lòng Mạnh Thiệu Đình dâng lên thất vọng nói không nên lời, nhưng anh vẫn cố nén mất mác kia, không có bức bách cô.

"Cũng được, để An Thành sắp xếp cho các người."

Anh nói xong, cô nhẹ nhàng gật đầu, đứng lên đi qua ngồi xuống ở sô pha bên cạnh.

Mạnh Thiệu Đình nhìn cô bỏ đi, chỉ cảm thấy đáy lòng cuồn cuộn từng trận chua xót khổ sở và khó chịu. Cô đợi hơi gần ở bên cạnh anh một chút cũng cảm thấy khó chịu, nếu anh muốn cô quay đầu lại, sao có thể được đây?

Anh không cách nào làm cho chính mình nhìn cô nữa, chỉ cảm thấy liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ giữ lấy cô ở trong lòng sẽ càng mãnh liệt hơn mấy phần.

Anh không phải đồ ngốc, thời điểm này anh cứng rắn, sẽ chỉ làm lòng của cô càng chạy càng xa, càng ngày càng ghét bỏ anh. Anh chỉ có chờ, chờ đợi một cơ hội làm cho cô hồi tâm chuyển ý, chờ đợi một khởi đầu cô tiếp nhận anh một lần nữa.

Không nóng nảy, thời gian còn dài, bên người cô luôn luôn cần một người đàn ông.

Trong phòng yên tĩnh lại, bầu không khí trở nên có chút lúng túng. Tĩnh Tri ngồi ở chỗ kia, dần dần cảm thấy có chút khó an. Cô lấy điện thoại di động ra, lung tung tìm một trò chơi nhỏ, lại luôn luôn không thể qua cửa ải thứ nhất. Đáy lòng có chút bực bội không giải thích được, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh.

Anh vẫn là tư thế vừa rồi, chỉ là nửa nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Tĩnh Tri đột nhiên cúi đầu, nắm chặt di động. Cô lại hối hận, cô không nên lưu lại, coi như là nửa giờ, cô cũng nên rời đi, cách anh xa xa.

Tâm tư khẽ động, liền nghĩ muốn đứng lên. Cửa lại bị người mở ra, sau đó liền nghe được một tiếng nức nở như là mèo nhỏ: "Mẹ..."

Tĩnh Tri ném điện thoại di động, xoay người bổ nhào tới. Nhanh chóng ôm bánh bao nhỏ đang đưa hai tay nhỏ bé, khuôn mặt đầy nước mắt vào trong lòng, "Bảo bối, mẹ ở trong này, sao lại khóc thành như vậy? Không cần sợ?"

Ngẫm lại thằng bé lớn như vậy, chưa từng rời khỏi mình lâu như thế, chưa từng ở cùng một chỗ với người lạ lâu như vậy. Dù Bình Bình từng dỗ nó khi bé, nhưng khi đó nó chỉ là một đứa nhỏ, sao có ấn tượng được!

Là sơ sót của cô, người mẹ như cô luôn luôn không làm xứng chức. May là bánh bao nhỏ của cô luôn luôn nhu thuận, nhu thuận đến làm cho người ta đau lòng.

"Mẹ, con nghĩ đến mẹ không cần con, con nghĩ bị bọn họ bán mất..."

Trong lòng bánh bao run sợ, chỉ chỉ mấy người đàn ông thô kệch ở phía sau, lại sợ rụt về trong lòng Tĩnh Tri. Tĩnh Tri đau lòng đến muốn khóc, chỉ có thể ôm chặt thằng bé lần dỗ lần nữa: "Bảo bối, mẹ sẽ không không cần con, con không nên loạn tưởng?"

"Thế nhưng cái chú cao cao kia..." Bánh bao nhỏ lấy một ngón tay len lén chỉ chỉ vệ sĩ râu quai nón đứng ở cạnh cửa, lại lùi về trong lòng Tĩnh Tri, lẩm bẩm "Chú cao cao đó, dáng dấp chú ấy rất giống bán trẻ con. Trong chuyện xưa mẹ kể, bán trẻ con đều là như thế này..."

Tĩnh Tri vừa đau lòng vừa buồn cười, mà mặt vệ sĩ kia đã biến xanh, Mạnh Thiệu Đình cũng nở nụ cười. Đôi mắt to của bánh bao nhỏ đảo quanh nhìn đến Mạnh Thiệu Đình, liền có chút hiếu kỳ nhìn anh không hề chớp mắt.

Mạnh Thiệu Đình thấy bánh bao nhỏ nhìn anh, anh cũng có chút hiếu kỳ quan sát nó, nhưng trong lòng đang oán thầm. Lúc trước anh cố ý để bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ rất nhiều lần, đều nói đứa nhỏ này là của lão Tam, nhưng hôm nay anh nhìn thấy, liền cảm thấy đứa nhỏ này giống anh. Nhưng màu sắc đôi mắt kia rõ ràng giống như lão tam, anh và anh cả đều là đôi mắt nhỏ, lão tam giống mẹ nó, một đôi mắt dài màu hổ phách. Màu sắc con ngươi của đứa nhỏ này, trăm phần trăm đã nói lên thực sự là của lão tam ...

Anh cũng có chút ảo não, nếu không phải bởi vì có đứa nhỏ là con, mẹ con sớm là người của tôi rồi!

Hiện tại có con, làm mẹ con hồi tâm chuyển ý, chẳng phải là khó càng thêm khó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.