Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 369: Chương 369




Mẹ của anh ta là người, con trai của cô lại đáng đời vô duyên vô cớ lượn một vòng ở quỷ môn quan ư?

Cô vừa nghe trộm một câu nói rất đúng, truy cứu gốc rễ, cũng chỉ là bởi vì Phi Đồng không phải của anh ta, vì thế sinh mạng nhỏ này không quan trọng với anh ta. Những việc làm bề ngoài trong thời gian này, ai cũng có thể làm… ai cũng có thể làm rất tốt, nhưng không tới cuối cùng, không đến lúc quan trọng, ai cũng không nhìn ra được đến dưới những việc làm bề ngoài trong thời gian đó, rốt cuộc đang che giấu cái gì.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Một tiếng nói non nớt bỗng nhiên vang lên ở sau lưng cô. Tĩnh Tri đột nhiên buông bàn tay ra, cành cây gãy rụng rơi trên mặt đất. Cô xoay người, nhìn thấy đứa bé nho nhỏ ngước mặt nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, trong lòng liền ấm áp dễ chịu, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy nó. Nhìn thấy bụi bậm trên quần áo của thằng bé, yêu thương nhẹ nhàng giúp nó phủi sạch sẽ, lúc này mới ôm nó đứng lên: "Mẹ không có việc gì, chúng ta đi nhìn hồ bơi nhỏ của Phi Đồng đi."

Cô không đành lòng làm Phi Đồng mất hứng, chủ động đề nghị đi xem hồ bơi. Phi Đồng quả nhiên liền cao hứng, thân thể nhỏ mập mạp liều mạng giãy dụa ở trong ngực cô, không thể chờ đợi được muốn nhảy xuống kéo cô, dẫn đường cho cô. Tĩnh Tri nắm chặt cánh tay, xoay người đi về phía trước, chậm rãi đi dọc theo đường mòn quanh co, ở trong màu xanh lục, tựa hồ mỗi một khúc quanh đều có phong cảnh khác nhau.

Xe mới chạy ra khỏi tòa nhà làm việc của Hà Dĩ Kiệt, còn chưa đổi phương hướng, bỗng nhiên lại có một chiếc Ferrari màu lửa đỏ rực rỡ chói mắt loạng choạng lái tới, rồi chuyển hướng tiêu sái, chắn ngang trước xe của anh.

Mạnh Thiệu Đình vô cùng tức giận, nếu không phải anh phản ứng mau lẹ, hai xe đã đụng nhau rồi. Thấy người lái xe này lại cực kỳ kiêu ngạo, không chỉ có

không nhanh không chậm cho xe dừng ở đây, còn cực kỳ phách lối đối diện xe anh nhấn kèn mấy cái.

Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt lông mày dài, con ngươi hẹp dài và sâu thẳm đột nhiên co chặt, tay nắm tay lái siết đến có chút trắng bệch. Anh sống hơn ba mươi tuổi, chưa có ai dám ngang nhiên khiêu khích anh như vậy! Ngược lại muốn đi nhìn một chút, đây tột cùng là ai, lại không muốn sống như thế!

Anh vỗ vào cái lên tay lái, đang muốn xuống xe, Ferrari kia lại mở cửa xe, bên trong đi tới một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một thân màu đen. Cô ta mặc một áo khoác gió màu đen dài tới đầu gối, tóc dài uốn xoăn mất trật tự rũ xuống đến thắt lưng, nửa khuôn mặt dưới kính râm cực kỳ xinh đẹp, độ cong cằm quật cường và tinh xảo. Hai tay cô ta cắm ở trong túi áo gió, vòng qua xe, lại trực tiếp đi tới xe của anh!

Mạnh Thiệu Đình nhịn không được quan sát cô ta, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết, nhưng lại không nhớ ra là ai. Trong đầu nhịn không được lướt qua một suy nghĩ, chẳng lẽ là một trong những phụ nữ trước đây của anh? Nhưng lại không giống, thoạt nhìn người phụ nữ này rõ ràng cực kỳ có khí thế, lúc bước đi lưng thật sự rất thẳng, lại kiêu ngạo cẩn thận hơi ngước cằm, người phụ nữ như vậy, hoàn toàn không phải loại hình yêu thích của anh.

Nhưng hiện tại anh không muốn có một chút liên quan với bất kỳ người phụ nữ nào, thấy cô ta đi tới xe của mình, anh cười một tiếng, lập tức dừng tư thế chuẩn bị xuống xe, dứt khoát khởi động máy, vòng tay lái liền muốn rời đi.

Nhưng xe anh vừa mới khẽ động, người phụ nữ kia cũng đã đi tới trước xe của anh, giống như hoàn toàn không lo lắng xe của anh sẽ đụng vào, cô ta cứ ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở phía truớc xe của anh.

Thấy xe anh bỗng nhiên dừng lại, người phụ nữ kia giống như trêu tức cười lạnh một tiếng. Đôi môi tô son xinh đẹp hơi nhếch lên một chút độ cong, sau đó chậm rãi giơ tay vẫn cắm trong túi áo lên. Cô ta tháo kính râm che khuất nửa khuôn mặt xuống, bày ra toàn bộ khuôn mặt cô ta ở trước mặt anh.

Mạnh Thiệu Đình gần như là liền nhận ra cô ta là ai vào lúc cô ta lấy kính râm xuống, mà khi cô ta đi thẳng tới chỗ kế bên tài xế, cả người anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Phó Tĩnh Ngôn lên xe, nhìn không chớp mắt, giọng nói lại lộ ra một chút mát lạnh: "Mạnh tiên sinh, bạn bè cũ nhiều năm không gặp, không mời tôi uống ly rượu sao?"

Lúc cô ta nói xong một chữ cuối cùng, cũng chậm rãi quay mặt sang. Thiếu nữ có tính trẻ con và nhu nhược năm đó đã lột xác thành hoa hồng có gai, xinh đẹp chói mắt nhưng lại có khí thế bức người. Một đôi mắt dán mi giả và vẽ viền mắt đã xóa đi ánh mắt mờ mịt, không còn hồn nhiên và thanh thuần của năm đó nữa.

Đúng, cô ta thay đổi, đẹp hơn bảy năm trước, thế nhưng xinh đẹp này lại làm cho người ta không có cảm tình.

Mạnh Thiệu Đình ngồi ở trên xe không động, anh vẫn nhìn chằm chằm phía trước, chưa từng đón nhận ánh mắt của cô ta, khóe môi đạm mạc chỉ hơi hạ xuống, để lộ ra xa cách và lạnh lùng của anh với cô ta. Mũi cao thẳng và khuôn mặt kiên nghị, vẫn tuấn dật và bá đạo như năm đó… Vẫn giống như năm đó, làm cho cô ta không thể tiến vào thế giới của anh.

"Phó tiểu thư, chúng ta cũng không có nửa câu vui vẻ, tôi và cô không có gì đáng nói, xin cô xuống xe đi."

Giọng nói của anh lạnh nhạt, từ đầu chí cuối, đến dư quang khóe mắt cũng chưa từng rơi vào trên mặt của cô ta. Cứ không nhìn cô ta như vậy, làm cho từng ngón tay Phó Tĩnh Ngôn đặt ở trên đầu gối đều siết chặt lại. Cô ta hít sâu một hơi mới làm cho mình hết sức bình tĩnh mở miệng: "Mạnh tiên sinh, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ chút nào với việc tôi đột nhiên tìm anh ư?"

Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên cười một tiếng, khóe môi anh nâng lên, cả người biếng nhác nửa tựa ở trên chỗ ngồi, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn xuống phó Tĩnh Ngôn từ trên cao một cái: "Không hiếu kỳ."

"Anh --" Tĩnh Ngôn lập tức nổi đóa, cô ta chưa từng nghĩ đến Mạnh Thiệu Đình lại gọn gàng dứt khoát không cho cô ta một chút mặt mũi như thế!

"Thiệu Đình, tốt xấu gì thì năm đó tôi cũng có tình duyên ngắn ngủi với anh, chẳng lẽ anh đã quên không còn một mảnh?" Phó Tĩnh Ngôn tức giận, ngược lại nở nụ cười, dứt khoát không ra vẻ nữa, trực tiếp thay đổi ngữ khí ái muội.

Mạnh Thiệu Đình cau mày lại, ý cười nơi đáy mắt lại càng châm chọc hơn: "Đối với người râu ria, từ trước đến nay tôi lựa chọn quên sạch."

"Quả nhiên vẫn là tính tình năm đó, cũng không có thay đổi chút nào." Phó Tĩnh Ngôn trầm mặc hồi lâu, lại bỗng nhiên gật gật đầu thở dài nói một câu như vậy.

Cô ta nghiêng mặt đi, tròng mắt nhìn ngoài xe. Ở nơi anh không nhìn thấy, đáy mắt có cô đơn và hốt hoảng nhàn nhạt lướt qua. Đắc ý hài lòng của cô ta, tất cả hăng hái vấn vương của cô ta, khi ở trước mặt lạnh lùng của anh, lại trở nên yếu ớt buồn cười như vậy.

"Anh còn ở cùng một chỗ với Phó Tĩnh Tri." Trong giọng nói của cô ta hình như có một chút mệt mỏi, nhưng lập tức liền cao ngạo cười lạnh một tiếng: "Nhìn không ra, thủ đoạn của chị ta lợi hại như vậy."

Mạnh Thiệu Đình không thích người khác nói Tĩnh Tri như vậy, có chút tức giận: "Phó tiểu thư, cô không có tư cách nghị luận về cô ấy ở trước mặt tôi."

"A? Cái này là bao che khuyết điểm sao?" Tĩnh Ngôn cười hoạt sắc sinh hương, cô ta quay mặt lại trêu tức nhìn anh: "Thật nhìn không ra, đây là Mạnh Thiệu Đình thủ đoạn độc ác không lưu tình vào năm đó?"

"Người sẽ thay đổi." Anh không muốn nhiều lời với cô ta, ánh mắt một mảnh băng lãnh: "Phó tiểu thư, mời cô xuống xe, tôi phải về nhà ."

"Về nhà? Tĩnh Viên sao? Thực sự là tác phẩm nổi danh, Phó Tĩnh Tri đã tu luyện phúc khí mấy đời mới có thể khiến anh làm nhiều chuyện như vậy cho chị ta?" Trong giọng nói của Tĩnh Ngôn càng nồng đậm trào phúng, mà đáy mắt lại là một mảnh thảm đạm. Cô ta cười càng ngày càng khoa trương, nhưng thoạt nhìn cả người cô ta lại càng phát ra thê lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.