Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 395: Chương 395




Bây giờ, cô đã đạt được những mong muốn mà năm đó cô chờ đợi, nhưng lại phát hiện hết thảy mọi thứ đều không phải là thứ cô muốn .

"Tri Tri, em còn nhớ rõ dưới bão tuyết năm ấy, lúc em bị mẹ đánh một trận giam ở ngoài cửa, anh nửa đêm đi ra tìm em, mang em rời đi không? Khi đó anh đã nghĩ, cô gái tốt như em lại chịu nhiều đau khổ như thế, anh nhất định phải thương yêu em, chiếu cố em, không bao giờ để em rơi một giọt nước mắt nữa..."

Giọng nói rầu rĩ của anh truyền đến, khiến tâm của cô cũng đau đớn. Sao cô có thể quên chứ? Luôn luôn quen nhớ kỹ từng chuyện người ta đối tốt với cô, quên mất những chuyện xấu xa, tất cả những chuyện anh làm cho cô, cô đều ghi nhớ rõ ràng.

"Em nhớ, nhớ rõ, anh thật sự làm được. Thiệu Hiên...anh đối với em rất tốt, tốt đến mức em không tìm ra được một chút khuyết điểm..."

"Về sau mẹ đồng ý cho chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn. Sau đó nữa, chúng ta ở cùng một chỗ, mỗi khi trời tối, chúng ta đều ôm nhau đi vào giấc ngủ, sáng sớm mở mắt ra liền nhìn thấy nhau. Lần đầu tiên của chúng ta rất trúc trắc, còn có rất nhiều ngọt ngào sau đó, anh đều nhớ rõ! Tri Tri, em biết không? Anh ở California, sống sót được đều nhờ vào hồi ức giữa anh và em, mỗi khi chống đỡ không được, anh sẽ nhớ tới khuôn mặt đầy nước mắt của em khi chúng ta tách ra, anh liền buộc chính mình chịu đựng sống sót. Em nói em sẽ chờ anh, sẽ luôn chờ anh. Tri Tri, bởi vì biết em đang chờ anh, vì thế mặc kệ bao nhiêu khó khăn, anh đều chống đỡ được hết. Anh chỉ nhớ kỹ, anh phải trở lại, anh phải trở lại bên cạnh em và con trai. Anh đã nói kiếp này em là người của anh, anh phải làm được, anh là đàn ông, anh không thể nuốt lời!"

Chất liệu may mặc hơi mòng, giống như bị cái gì đó làm ướt, Tĩnh Tri che miệng lại, nghiêng mặt đi, nước mắt tách tách rơi xuống, "Anh đừng nói nữa, Thiệu Hiên... Đừng nói nữa..."

Cô đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, mặt của anh dán ở trước ngực của cô, cô cảm giác cả người anh đều đang run rẩy, mà khi nói đến lời cuối cùng, giọng của anh run rẩy khó chịu, gần như không nghe rõ anh đang nói cái gì...

"Tri Tri, sao lại biến thành như vậy? Em không muốn anh chạm vào em, thậm chí anh nắm tay em, em sẽ vô ý thức tránh né đi. Tri Tri... có phải em thật sự không có biện pháp tiếp nhận anh không? Có phải em còn đang hận anh đúng không? Hận khi đó anh không có nhận ra em, hận Tống Cảnh bên cạnh anh nhục nhã em?"

"Không... Thiệu Hiên, cho tới bây giờ em cũng chưa từng hận anh, bao gồm tất cả chuyện xảy ra ở California, em cũng chưa từng hận anh. Anh có biết hay không, từ khi em quen anh cho tới nay, trong lòng em vẫn luôn cảm thấy em không xứng với anh. Anh tốt như vậy, thiện lương và đơn thuần, thế nhưng em có quá khứ phức tạp như thế, vì vậy khi em biết anh đã yêu người khác, anh có đứa nhỏ với người khác, em thật không có hận anh, em ngược lại còn cao hứng cho anh, em sẽ không liên lụy đến anh nữa, anh sống như vậy rất tốt. Nếu cùng một chỗ với em, anh sẽ chịu nhiều đau khổ, anh đến tự do cũng bị mất đi, nếu như em tiếp tục cùng một chỗ với anh, cả đời này của anh sẽ bị em phá hủy..."

"Tri Tri." Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ mang theo một chút nước, biểu tình trên mặt anh rất kỳ quái, ánh mắt nhìn cô cũng có chút kỳ lạ.

"Là bởi vì cho tới bây giờ, em cũng không yêu anh đúng không? Em không yêu anh, mới có thể không khó chịu, không hận anh khi cho rằng anh phản bội em."

"Thiệu Hiên, không, không phải như thế. Em chỉ cho rằng, anh rời khỏi em, sẽ sống rất tốt..."

"Em không phải anh, làm sao em biết đối với anh như thế nào mới là tốt? Anh sống sót chính là vì trở lại bên cạnh em. Em nói, em rời khỏi anh, sao anh có thể sống tốt?"

"Thiệu Hiên..." Cô không biết nói cái gì cho phải, cũng không biết nên nói gì để phản bác, Thiệu Hiên yêu quá sâu nặng, quá nóng bỏng điên cuồng, gần như đè ép cô đến không thở nổi. Vội vã bức cô ra khỏi Tĩnh Viên, rồi lập tức yên tâm thoải mái trôi qua cuộc sống gia đình tạm ổn với anh, sao cô có thể làm được chứ? Một người chỉ có một tim, một tim chỉ có thể lắp một người!

Cô không phải tình thánh coi tình cảm như trò đùa, cũng không phải đứa bé tùy tiện nói yêu đương!

"Được rồi, là anh không đúng, là anh không tốt, là anh bức em quá gấp. Bà xã, em chịu đi theo anh, em có biết khi đó anh vui vẻ bao nhiêu không? Người một nhà chúng ta thật vất vả mới được ở cùng một chỗ, anh không nên vì một chút chuyện nhỏ liền cãi nhau, tức giận với em. Đã trễ thế này, em nhanh đi tắm nghỉ ngơi đi. Không phải ngày mai còn muốn đi nộp hồ sơ ư?"

Tĩnh Tri không biết nên tiếp tục nói gì với anh, gật gật đầu lung tung liền đi vào phòng tắm.

Anh nhìn bóng lưng chợt thả lỏng của cô, nụ cười trên mặt lại biến mất từng chút, lòng bàn tay bị thương bắt đầu ẩn ẩn đau, lại không ngăn được lạnh lẽo trong lòng. Lòng của cô, không ở trên người của anh!

"Này, lão đại nhà các người đã đính hôn, lão tam có vợ và con trai, lão nhị lại có đối tượng trong lòng. Mạnh Thiệu Đình, vậy các người muốn tôi trở về làm gì? Chẳng lẽ nhà họ Mạnh còn có con riêng, muốn an bài cho tôi? Vậy tôi nói trước luôn nha, tôi không muốn, bình thường từ nhỏ con riêng đã không thể lộ ra ngoài ánh sáng, sẽ có tâm lý biến thái, một cô gái xinh đẹp như tôi rơi vào trong tay tên biến thái, chẳng phải là thật rất đáng tiếc ư? Trời đất cũng sẽ bi thương..."

Tô Linh nằm ngang trên ghế sa lon, mang giày da dê nhỏ lộ ra ngón chân gác ở trên bàn, còn nghênh ngang lắc lư hai cái.

Trong tay ôm một quả táo lớn, gặm răng rắc một tiếng, nhìn người đàn ông ngồi đối diện với cô, đầu ngón chân dương dương đắc ý chỉ một cái: "Đi, pha cho tôi tách trà xanh, tôi khát!"

Mạnh Thiệu Đình không thèm nâng mắt, chỉ chuyên tâm nhìn máy vi tính, "Cô không có tay không có chân à?"

"Tôi là khách! Có đạo lý để khách tự làm sao?" Mắt to của Linh Linh vừa chuyển, lại gặm một miếng táo, bàn chân đá máy vi tính của anh: "Nhanh đi đi!"

"Anh cả tới rồi ư." Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên quay người lại, nói về phía cửa.

"Ở đâu, ở đâu?" Tô Linh lập tức vèo một tiếng lấy chân từ trên bàn trà xuống, nghiêm chỉnh làm xong, hai mắt nước liếc về phía cửa, một bộ dáng hai mắt sáng lên.

"Lừa cô thôi." Mạnh Thiệu Đình bốp một tiếng đóng máy vi tính, trực tiếp đứng lên xoay người rời đi ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.