Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 412: Chương 412




Phòng bao đóng kín, âm nhạc ầm ĩ, đám người uốn éo, không khí lộ ra mùi hương kỳ lạ. Thỉnh thoảng có người phát ra tiếng cười cổ quái thoải mái thích ý, lại đột nhiên dừng lại như bị người kẹp chặt cổ.

Ánh mắt của những cô gái trẻ tuổi đầy mê loạn, uốn éo người ôm lấy đám đàn ông, cũng có người cúi đầu hút một hơi bạch phiến như thần tiên, sau đó cả người thoải mái đến run lên, không ngừng ngáp rơi lệ...

Trong đám người có một tên đàn ông mập mạp, vừa nhìn liền biết bị chất độc đào khoét thân thể, phóng túng tình dục quá độ khiến sắc mặt hắn ta tiều tụy, hai mắt vô thần. Mà lúc này, hai mắt hắn lại lấp lánh cầm khay bạch phiến nhỏ xinh, đưa tới trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi khác: "Tam thiếu... Thứ lần này rất tốt, vô cùng tinh khiết, ngài nếm thử đi?"

Mạnh Thiệu Hiên khép mắt lại, dưới ánh đèn không rõ trong phòng bao mờ tối, hốc mắt anh chỗ có chút xanh đen, hai gò má hơi hõm xuống, xương gò má liền nổi lên. Ngay nửa tháng trước, anh tới nơi này mượn rượu giải sầu, lại gặp được Ngụy Nhị - bạn ăn chơi trước đây, không nghĩ tới mấy năm không gặp, Ngụy Nhị lại bị chất độc vét sạch thân thể, ngay cả tài sản cũng bị giày vò hết sạch sẽ. Biết rõ hắn ta dựa vào anh để hút ma túy, chỉ là muốn dựa vào anh để được chia một chén canh, nhưng không ngờ anh vừa dính vào, liền không bỏ xuống được .

Đau khổ trong lòng anh quá nặng, anh khẩn cấp muốn tìm một phương thức gọn gàng dứt khoát để phát tiết ra ngoài hoặc quên lãng đi, mà Ngụy Nhị lại giống như dòng nước mát mà anh gặp được vào lúc khô cạn, chìm đắm ở trong đó, lâng lâng quên đi hết thảy. Thật đúng là khá tốt, chí ít dễ chịu hơn lúc thanh tỉnh nhiều.

Hưởng thụ sự say mê lâng lâng đó, Mạnh Thiệu Hiên lại nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi hồi lâu, mới lung tung cầm áo khoác lảo đảo ra ngoài. Ngụy Nhị nửa tỉnh nửa mê, còn không quên đi ra ngoài tiễn anh, nói tâng bốc, lại hẹn lần sau gặp lại là lúc nào. Anh thuận miệng qua loa vài câu, đánh ngáp thật to, đẩy cửa ra...

Bên ngoài xa hoa đồi trụy, ánh sáng rực rỡ, nhưng lại giống như địa ngục nhân gian. Mạnh Thiệu Hiên đi lảo đảo ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ va vào người nào đó, nhưng cũng sẽ không có người để ý anh, ngược lại đều núp xa xa. Cũng đúng thôi, hiện nay bộ dáng của anh người không ra người quỷ không ra quỷ, người khác nhìn thấy tự nhiên đều sẽ sợ hãi.

"Tiểu Địch, em còn chưa sửa soạn xong sao? Khách chờ sốt ruột lắm rồi!" Chị Hoa lắc lư đi tới, thấy trên mặt Lô Địch lại là một tầng phấn thật dày, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn nhỏ, chịta không khỏi lắc đầu thổn thức; "Em mới khoảng hai mươi tuổi, lại có nếp nhăn không che giấu được, đã gom đủ tiền chưa? Có thể thoát khỏi mảnh đất này thì nhanh rời khỏi đi..."

Lô Địch mỉm cười, làm bộ không để ý đá lông nheo một cái: "Chị cũng nói rồi, em mới khoảng hai mươi tuổi, thừa dịp tuổi còn trẻ, còn có người để mắt, kiếm nhiều một chút, người trong nhà cũng sống tốt hơn được một chút."

Cô bình tĩnh nói, nhưng cho dù là ai cũng có thể nghe ra được thê lương trong lời nói của cô.

Chị Hoa lắc đầu: "Em mau đi đi, thoạt nhìn mấy người kia không phải là thứ tốt lành gì, em cẩn thận một chút."

"Aizz, em đã biết, chị yên tâm đi." Lô Địch cất hộp trang điểm đi, đối diện gương xem xét khuôn mặt đã trang điểm. Chị Hoa nói thực sự rất đúng, cô mới hơn hai mươi tuổi, lại đã biến thành như vậy, nếu như tam thiếu gặp lại cô, còn có thể nhận ra không... Khẽ cười tự giễu một tiếng, một cánh tay cô vòng trước ngực, một tay kẹp điếu thuốc, phun một làn khói tới trước gương, lúc này mới dập tắt đầu mẩu thuốc lá, lại cầm son môi đỏ tươi thoa một tầng thật dày trên môi, bây giờ cô mới quay người lại, đang muốn lắc lư đi đến phòng bao, cả người lại sững sờ ngay tại chỗ. Một mảnh ồn ào náo động và ầm ĩ trước mắt, ánh đèn nhấp nháy chói mắt, nhưng cô chỉ cần liếc mắt liền thấy được anh, thấy được anh lảo đảo lạc phách chật vật đi ra từ trong đám người. Anh vẫn chói mắt như cũ, trong miệng liền gọi tên của anh, tách đám người trước mặt ra chuẩn bị đuổi theo: "Tam thiếu..."

"Aizz... Tiểu Địch, em làm gì thế? Nhanh đi đi, khách đang chờ đấy!" Chị Hoa đưa tay lên giữ cô lại, có chút hoài nghi nhìn theo ánh mắt của cô, lại chỉ thấy đám người ầm ĩ huyên náo, không khỏi hỏi: "Nhìn thấy ai vậy? Người yêu cũ?"

Lô Địch đứng mờ mịt bất động ở nơi đó, trơ mắt nhìn anh biến mất không còn bóng dáng, cô như mất hồn phách, cố gắng nâng lên một nụ cười nhạt: "Chị Hoa, em không sao đâu, vừa rồi nhìn thấy một người quen, em đi đây."

"Đi đi, cẩn thận một chút, chuốc bọn họ nhiều rượu một chút, bằng không bọn họ lại thay đổi biện pháp giày vò người." Chị Hoa liền buông tay lôi kéo quần áo cô ra.

Lô Địch cúi đầu đi đến phòng bao, nhưng trong lòng còn đang phỏng đoán rốt cuộc người đó có đúng là tam thiếu không? Cô chỉ thấy nửa mặt bên, nhưng rất giống anh!

Nhưng nếu thật là anh, vì sao anh sẽ có bộ dạng này? Thoạt nhìn không giống như là uống rượu say, bộ dáng kia... nhìn thế nào cũng giống như bộ dạng hút ma túy...

Trong lòng Lô Địch run lên bần bật. Hút ma túy? Tam thiếu sẽ không! Trước đây cô từng tiếp xúc với anh, những người đó khuyến khích anh hút ma túy, nhưng từ trước đến nay anh đều không thèm ngó tới!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng nói không nên lời. Lúc đi tới phòng bao bên kia, vẫn nhịn không được kéo một phục vụ mà cô quen biết. Cô ấy hay lui tới những phòng bao này, ở đây thường có một vài nhân viên phục vụ chuyên phụ trách phòng bao, cô gái đó là người đồng hương với cô, bình thường vẫn tương đối thân thiết.

"Tối nay Tam thiếu có tới đúng không? Chính là Mạnh tam thiếu - Mạnh Thiệu Hiên!" Lô Địch hỏi thẳng vào vấn đề, nhân viên phục vụ kia nghĩ một lát: "Tôi không có nhìn thấy trong phòng bao tôi phụ trách, nhưng vừa rồi hình như thấy có một người giống Tam thiếu đi ra từ nơi này."

"Cô cũng cảm thấy giống?" Lô Địch nhíu chặt mi tâm hơn, mấy năm trước có thời gian tam thiếu thường xuyên đến, dù đã không có tin tức một thời gian dài, nhưng người giống như anh vẫn sẽ lưu lại cho người khác ấn tượng khắc sâu.

"Như vậy cô chú ý một chút, nếu hôm nào anh ta đến, lập tức nói cho tôi biết."

"Tiểu Địch, cô muốn làm gì? Cô còn chưa chết tâm à?"

Lô Địch nhẹ nhàng lắc lắc đầu; "Cô đừng quản nhiều như vậy, chỉ để ý báo cho tôi biết kịp thời là được."

"Ừ, cô đừng có gây chuyện, bằng không tôi không thể làm ở trong này nữa!"

"Yên tâm đi, tôi có chừng mực." Lô Địch khoát khoát tay, xoay người đi vài bước, đẩy cửa một phòng bao ra, trên mặt cũng đã treo lên một nụ cười yêu mị...

Bán nụ cười nuôi cuộc sống của mình mới là cuộc sống thuộc về cô, cô chưa từng có vọng tưởng. Thế nhưng muốn cô mở mắt trừng trừng nhìn anh không tốt, sao cô có thể làm được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.