Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 433: Chương 433




Cảm giác sờ vào cánh tay bắp thịt bóng loáng và rắn chắc của anh vô cùng tốt, hai cánh tay cường tráng siết chặt thân thể nho nhỏ của cô, mà bàn tay của cô đã leo lên trên cánh tay của anh, bắp thịt rất rắn chắc, khiến cô muốn nắm lấy anh vào lúc động tình cũng không thể...

Anh bế cô lên, đặt ở trên bàn, cánh tay vung lên, sách bày trên bàn đều rơi xuống đầy đất, vang thành một trận bộp bộp. Tĩnh Tri quay đầu muốn nhìn, lại bị anh hung hăng che môi lại: “Chuyên tâm một chút... bây giờ chúng ta đang làm tình... Không nên nghĩ lung tung...”

“Mạnh Thiệu Đình... anh có thể ... đừng nói trực tiếp như vậy không...”

Anh vừa xoa nắn thân thể của cô, vừa không ngừng châm lửa ở các nơi trên thân thể cô, “Anh đây gọi là trực tiếp? Em có biết làm tình có thể nói trực tiếp thành cái gì không? Có muốn anh nói cho em biết không? Hửm...”

“Không... anh đừng nói...” Tĩnh Tri nhanh chóng đưa tay che kín miệng anh. Anh cười tà tứ, há mồm cắn đầu ngón tay của cô, đầu lưỡi khẽ liếm; “Bảo bối, mặc kệ mùi vị ở nơi nào của em, đều tuyệt vời không thể tả...”

Thân thể anh hơi nghiêng về phía trước, Tĩnh Tri kinh hãi mở to hai mắt, thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Cô tự nhiên biết cứng rắn để dưới bụng mềm mại của cô là cái gì, cô chỉ là… chỉ là bị lửa nóng đó dọa sợ. Người đàn ông này, sao mỗi một lần gặp được cô, dục vọng đều mãnh liệt dọa người như vậy chứ!

Anh nhạy cảm bắt được mỗi một vẻ biến hóa trên mặt cô, lại thấy bộ dáng liều mạng muốn lui về phía sau của cô, không khỏi cười xấu xa tiến gần hơn một chút. Bàn tay thành thạo vuốt ve ở mỗi một chỗ nhạy cả trên thân thể của cô, mà môi cũng không thành thật hôn mềm mại của cô, lại còn không quên bớt thời gian dùng ngôn ngữ xấu xa khiêu khích cô mấy câu...

“Bảo bối... anh nhìn dáng vẻ của em, hình như là bị hù sợ rồi... Em rất sợ sao?” Anh càng ngày càng hạ lưu...

Cuối cùng Tĩnh Tri không thể nhịn được nữa, há mồm hung hăng cắn ở trên vai của anh, thở gấp kêu to: “Mạnh Thiệu Đình! Rốt cuộc anh còn muốn bắt đầu không! Sao cứ nói nhiều lời chán ghét như vậy chứ!”

Anh hơi giật mình, vài giây sau lại không thể không nở nụ cười, “Tĩnh Tĩnh... Hóa ra, em đã chờ sốt ruột rồi... Sao không nói cho anh biết sớm một chút, em ngại đùa giỡn quá lâu sao? Anh còn tưởng rằng, em rất thích... rất say mê...”

“Mạnh Thiệu Đình...” Tĩnh Tri cúi đầu lại hung hăng cắn ở trên vai của anh, cô liều mạng đánh lưng rắn chắc của anh: “Anh xấu lắm, anh xấu lắm! Em lại bị anh lừa, anh hoàn toàn không phải người tốt!”

Nụ cười trên mặt anh ôn nhu và cưng chiều, lại ôm lấy cô chặt hơn, kiên cố và mềm mại dán cùng một chỗ, khiến anh lại không có cách nào khống chế chính mình, giọng nói trầm thấp thuần hậu và tràn ngập từ tính vang lên ở bên tai cô: “Đúng... Anh chính là một người đàn ông xấu xa... Tĩnh Tĩnh... Nói em yêu anh, nói cho anh nghe...”

“Em mới không yêu anh...” Tĩnh Tri hơi thở dốc, động tác đánh anh lại dần dần chậm lại. Mạnh Thiệu Đình thấy bộ dáng không được tự nhiên của cô, nhịn không được lại nhẹ nhàng thổi khí vào trong tai cô: “Em không nói? Vậy anh cần phải tiếp tục hư hỏng thôi...”

“Mạnh Thiệu Đình!” Tĩnh Tri thực sự không có cách nào nắm chặt anh, tú tài gặp phải binh, dù hoàn toàn có lý cũng không nói rõ được. Xưa nay anh cưng chiều, ngoan ngoãn phục tùng cô như vậy, sao cứ cố tình ở trong chuyện này, chính là sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần, kiên nhẫn trêu chọc cô!

“Được được được, không trêu chọc em nữa...” Kì thực là chính anh hoàn toàn không có biện pháp tiếp tục kiềm chế nữa.

Đặt thân thể trượt xuống liên tục của cô lên trên bàn, anh chen vào giữa thân thể của cô, khiến hai chân thon dài mềm mại của cô vòng quanh hông của anh. Mặt Tĩnh Tri đỏ như muốn rỉ máu, nắm lấy cánh tay anh run rẩy cầu khẩn: “Đừng ở chỗ này... Thiệu Đình... em không muốn ở chỗ này...”

Một đôi tròng mắt của cô tựa như muốn nhỏ ra nước, dịu dàng ôm trọn lấy anh, khiến cả trái tim anh đều nhũn ra theo, nhưng lúc này anh quả nhiên không có cách nào lại ôm cô trở về phòng ngủ, thân thể mềm mại của cô chính là xuân dược tuyệt vời nhất trên đời, nếu trì hoãn xuống nữa, anh thực sự sợ chính mình nhịn không được làm ra chuyện “Mất mặt” gì đó...

“Bảo bối... em muốn cứ như vậy bị anh ôm trở về phòng ngủ sao?” Anh hôn cái miệng nhỏ nhắn hé mở của cô, hai tay lại khẽ vuốt trên lưng cô, tựa như muốn giảm bớt khẩn trương lúc này của cô. Thân thể vốn còn căng thẳng của cô dần dần thả lỏng, lúc này anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, hơi kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút. Anh muốn đối xử dịu dàng với cô, nhưng lúc này con ngươi của cô như nước, hé mở cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo, cánh tay non mịn ôn nhu khoác trên vai anh, không có chỗ nào không dụ hoặc đến không thể kháng cự...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.