Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng vẫn thật sự cảm thấy có một cỗ tức giận tích tụ ở ngực, dần dần giống như không khống chế được, cứng rắn đứng ở chỗ này hồi lâu, anh mới dần dần bình tĩnh trở lại. Sân bay người đến người đi, nhìn hình ảnh trong gương trước mặt, lờ mờ nhìn thấy thân ảnh hai người kia ôm nhau rời đi. Bọn họ dán rất chặt, thân mật khăng khít giống như hai đứa trẻ sinh đôi dính chặt với nhau, con ngươi anh liền không thể khống chế, nhanh chóng co rút, hồi lâu sau...
Rốt cuộc liền nhìn không thấy, anh mới thở ra một hơi thật dài, mở bước chân đi ra khỏi đại sảnh sân bay. Vào lúc cửa lớn xoay tròn xa hoa bị đẩy ra kia, có gió lạnh lẽo thổi vào mặt, như là đao cắt. Anh hơi giật mình, nhịn không được đưa tay chạm lên trên mặt. Nơi bị cô đánh vẫn còn ẩn ẩn đau, anh lại cảm thấy vui vẻ không thể khống chế sinh ra từng chút một. Quen biết cô mười năm, đây là lần đầu tiên bọn họ dựa vào nhau gần như vậy.
Anh nghĩ, mặc kệ thế nào, anh cũng không thể quên bộ dáng cô dựa lên vai anh ngủ say, bên môi cô nở rộ nụ cười nho nhỏ. Lúc môi anh hôn lên gò má của cô, xúc cảm mềm nhẵn và thơm ngát kia, càng khiến anh giữ vững quyết tâm muốn lấy được cô.
Đi nhanh về phía trước, anh đi ngược hướng gió, vạt áo khoác bị thổi bay phất phới ở trong gió bắc gào thiết. Thân thể thẳng tắp của anh dần dần ẩn vào trong bầu trời đầy tuyết, hơi mơ hồ, làm cho người ta có một loại thê lương và cô độc nói không nên lời.
Giống như cho tới bây giờ, trên thế giới này chỉ có một mình anh, đứng cô đơn lẻ loi một mình.
*************
“Gầy.” Xe chạy thong thả ở trong tuyết, lại rất bình ổn. Hơi khí phun ra ngoài từ hệ thống sưởi, trong xe ấm áp như là mùa xuân.
Tĩnh Tri tựa ở trong ngực của anh, mặc anh nắm hai tay của mình thò vào trên bụng ấm áp trong áo khoác ngoài của anh. Anh vẫn luôn nhìn cô, vào lúc đón được cô từ trong sân bay, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi mặt của cô.
“Nào có?” Cô hờn dỗi liếc anh một cái, thân thể lại chui vào trong ngực anh: “Em còn cảm giác mình mập ra đấy, khí trời lạnh liền có khẩu vị tốt. Ở nước Úc, tối nào em cũng muốn ăn khuya, eo giống như đã lớn hơn.”
Anh cười mặt mày ôn nhu, bàn tay liền thật sự dò xét tới bên eo của cô. Cô xoay thân thể trốn loạn, nhưng vẫn bị anh ấn vào trong ngực, thành thật bị sờ soạng hết sạch. Một lúc lâu sau, cô đỏ mặt chui đầu vào trong ngực của anh, chết cũng không chịu ra. Tay anh lại vẫn giấu ở trong áo khoác của cô như cũ, dán trên lưng mảnh khảnh của cô. Lòng bàn tay nóng hổi, như là than củi đang sưởi ấm cho cô, khiến máu toàn thân cô đều gào thét sôi trào lên...
Mà hết lần này tới lần khác, anh vẫn không buông tha cô, đặt môi kia ở trên vành tai của cô, phun ra hơi thở ấm áp, khiến toàn thân cô đều trở nên tê dại, nhưng lại tránh không thoát...
“Anh lại thích em như vậy, trên lưng có chút thịt, hình như sờ càng thoải mái...”
Cô lập tức hô nhỏ ra tiếng, trở tay đẩy anh ra, mặt lại xấu hổ đến đỏ bừng, nhịn không được nhìn lén An Thành đang lái xe ở phía trước. Lại thấy lưng anh ta kéo căng thẳng tắp, vai lại như đang run rẩy, khiến cô càng vừa thẹn vừa giận, giơ tay lên liền đánh anh, trong miệng không ngừng hờn dỗi: “Anh còn nói bậy, còn nói bậy!”
Anh cười trầm thấp dễ nghe, đợi cô đánh mấy cái, lúc này mới cầm hai nắm đấm của cô, kéo cô vào trong lòng, lưu luyến hôn môi của cô...
Cô liền dần dần bình tĩnh, chìm đắm vào trong nụ hôn cực kỳ ôn nhu của anh. Vốn hai tay còn để ở trước ngực của anh, lại không biết rơi vào trên cổ của anh từ khi nào. Cô ôm anh thật chặt, gần như sẽ hít thở không thông trong nụ hôn này...
Hóa ra hôn nhau với người yêu lại khiến người ta cảm thấy tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến hận không thể cùng một chỗ với anh từng giây từng phút, tốt đẹp đến không muốn buông tay anh ra nữa...
“Có thích hay không?” Tình đến lúc nồng đậm, anh liều mạng khống chế, mới khiến mình buông cô ra. Chỉ là không gặp mặt tám ngày, thân thể của anh, tim của anh gần như đều khát vọng cô tới cực hạn.
Ngón tay thon dài mềm nhẹ lau ít nước đọng ái muội bên môi cô, lại cố ý dừng lại ở trên cánh môi hơi sưng đó hồi lâu. Bụng ngón tay mang theo một vết chai mỏng vỗ về môi của cô, xúc cảm như vậy khiến cho cô có một loại khoái cảm khổ sở nói không nên lời, giống như tầng da gà nổi lên trên lưng là bởi vì anh. Thần kinh toàn thân cô đều căng thẳng, khẩn trương nói không ra lời...
Mà ngón tay của anh lại tìm kiếm qua lại bên môi hé mở của cô, cô khép nửa mi mắt trắng nõn gần như trong suốt kia, giống như có thể nhìn thấy được cả mạch máu thật nhỏ trên khuôn mặt đáng yêu kia, mà lông mi dài như cánh bướm kia lại lo sợ nghi hoặc không ngừng run rẩy, khiến anh nhịn không được cúi đầu hôn đôi mắt của cô...
Chương 462:
Editor: May
Môi nóng hổi dán lên, cô gần như là lập tức mềm nhũn ra. Hai tay trượt xuống từ trên cổ của anh, nhưng lại không tự chủ níu chặt ống tay áo của anh, dần dần nắm chặt, càng chặt hơn nữa...
Lại là một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng, thẳng đến cuối cùng, xe đã sớm dừng lại ở trong Tĩnh Viên. Lúc thời gian giống như ngừng trệ, bỗng nhiên có một đống tuyết lớn đọng ở trên ngọn cây bị gió lớn gào thét thổi rơi xuống, đột ngột đập lên trên mui xe, lúc này mới đánh thức hai người...
Tĩnh Tri luống cuống tay chân đẩy anh, cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng oán giận anh: “Đều là do anh, đã về đến nhà rồi, tại sao không nói với em..”
Anh giúp cô kéo cổ áo chỉnh tề, trong miệng vẫn nhạo báng nói: “Anh thấy em say sưa... Đương nhiên là muốn phối hợp vô điều kiện...”
“Anh -- em không để ý tới anh!” Tĩnh Tri hung hăng trừng anh, mở cửa nhảy xuống xe, Mạnh Thiệu Đình lại kéo cô lại; “Cẩn thận, quấn tốt khăn quàng cổ đã. Bên ngoài gió lớn, rất lạnh...”
“Không cần anh lo!” Tĩnh Tri không để ý tới anh, dùng sức đẩy tay anh ra.
“Trên cổ em có vết hôn... một lát sẽ bị đám An Thành nhìn thấy ...”
Bước chân Tĩnh Tri lập tức ngừng lại, cô vừa tức vừa giận, ngọt ngào trong lòng lại tuôn cuồn cuộn ra ngoài, nhưng vẫn mặc anh kéo tốt khăn quàng cổ của cô, hai người cùng nắm tay đi tới biệt thự.
Giẫm lên tuyết đọng sẽ phát ra tiếng vang bộp bộp, cô thấy chơi rất vui, cố ý đi giẫm tuyết đọng chưa quét sạch ở hai bên đường mòn. Mạnh Thiệu Đình vội vàng kéo cô, “Cẩn thận ướt giày, sẽ làm nứt da trên chân, đến lúc đó lại la hét kêu đau.”
Tĩnh Tri bị anh kéo trở lại trong lòng, bất mãn chu miệng: “Nào có yếu ớt như vậy chứ, ban đầu lúc em làm việc ở trên công trường xây dựng, mùa đông lạnh còn phải chuyển gạch và xi-măng, nứt vệt dài trên da mặt, em cũng không có khóc đâu...”
“Á... Mạnh Thiệu Đình, anh làm gì thế...!” Bàn tay bỗng nhiên bị anh nắm chặt, toàn bộ thân thể đều đột nhiên bị hai tay của anh bóp chặt, chặt đến cô bắt đầu đau đớn, khiến cô nhịn không được hô nhỏ ra tiếng. Mà anh đặt mặt cô ở trước ngực, ôm rất chặt, rất chặt. Cô nghe được nhịp tim cực kỳ loạn của anh, thậm chí còn có thể cảm giác được anh cố nén run rẩy. Trong lòng cô dần dần hiểu rõ, viền mắt liền có chút đau nhói, trở tay càng ôm chặt anh hơn, khẽ vuốt ve trên lưng của anh. Cô biết, nghe cô nói đến những năm chịu đau khổ kia, anh nhất định sẽ tràn ngập khổ sở ...
Thế nhưng đều đã qua, anh thương cô, yêu cô như bây giờ, cô đã thực sự rất thỏa mãn. Tất cả yêu hận đã qua, liền cứ để cho chúng trôi qua đi. Mặc dù có rất nhiều thống khổ, rất nhiều đau xót, thế nhưng hạnh phúc bây giờ thật sự làm cho người ta lưu luyến không thôi. Nếu như cô vẫn câu nệ với quá khứ, sao có thể có được hạnh phúc hoàn toàn?
“Thiệu Đình... Đều đã qua, anh không nên khổ sở ... em không đau, thực sự không đau chút nào ...”
Cánh tay anh lại càng chặt thêm một chút, thân thể lại càng run rẩy kịch liệt. Có lẽ bởi vì khí lực anh quá lớn, khiến xương cốt toàn thân cô đều đau đớn, có lẽ bởi vì anh đau lòng nên khiến cô muốn rơi lệ, nói chung cô lại không có tiền đồ khóc lên. Muốn an ủi anh, nhưng không cách nào mở miệng, sợ chính mình vừa hé miệng sẽ phát ra tiếng nghẹn ngào.
Tròn năm năm, nói muốn quên, nhưng làm sao có thể quên đơn giản như vậy? Cô chỉ hi vọng dưới sự cưng chiều và che chở của anh, cô có thể hoàn toàn quên hết tất cả.
“Xin lỗi, Tĩnh Tri... Xin lỗi, xin lỗi...” Anh chỉ nói xin lỗi một lần lại một lần ở bên tai của cô. Chỉ có ba chữ này, lại làm cho nước mắt của cô không có cách
nào dừng lại. Cô dùng sức lắc đầu, không trách anh, cô sớm đã không trách anh, sớm đã tha thứ cho anh. Cô không muốn nhìn anh khổ sở, không muốn nhìn thấy bộ dáng áy náy của anh, càng thêm không muốn anh bồi thường cho cô gấp bội bởi vì sự ân hận và bất an với chuyện lúc trước.
Bọn họ là bình đẳng, yêu nhau cũng phải bình đẳng. Cô chỉ hi vọng, anh yêu cô bởi vì yêu cô, mà không phải yêu thương bởi vì áy náy và đau lòng cho cô.
“Không nên nói xin lỗi.” Cuối cùng cô che miệng anh, mắt ẩm ướt nhìn vành mắt ửng đỏ của anh, lại cười ôn nhu với anh: “Đừng nói với em ba chữ này, vĩnh viễn cũng đừng nói. Em không hi vọng giữa chúng ta có khách khí như vậy, xa lạ như vậy. Em cũng không hi vọng, sau này chúng ta sẽ dùng đến ba chữ này với đối phương. Vì thế nên đồng ý với em, vĩnh viễn đừng nói xin lỗi, có được không?”
Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa hồ muốn nhìn thấu cả người cô. Trong đôi mắt đen như mực dần dần có một ngọn lửa cháy lên, mãnh liệt và điên cuồng. Cô lại không sợ hãi nhìn thẳng anh, cho đến khi anh ôm chặt lấy cô, hai má hơi lạnh dán ở trong gáy của cô. Cô nghe được giọng nói của anh nặng nề vang lên: “Được, anh đồng ý với em, không bao giờ nói ba chữ này nữa! Giữa chúng ta, vĩnh viễn không dùng tới!”
Tĩnh Tri bật cười ra tiếng, con ngươi đen như mực đảo một vòng, khóe miệng nhếch lên nhìn anh, cười khẽ nói: “Nói hay lắm. Người nào nói không giữ lời, sinh con trai không lấy được vợ, sinh con gái cũng không có ai thèm lấy!”
“Miệng thật là độc!” Anh cũng cười rộ lên, uất ức mới vừa rồi liền tản đi.