Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 475: Chương 475




Cố Lưu Tô hờn dỗi gật đầu, ngón tay đâm đâm ngực anh ta một chút, bắn ra một ánh mắt quyến rũ: “Sao anh lại tới nữa? Em biết ngay anh không bỏ em xuống được mà? Thế nào, thừa nhận đi, anh còn yêu em đúng không? Vậy thì ném Kiều Tích Tích đó đi, cái ôm của Cố Lưu Tô vĩnh viễn mở rộng với anh...”

Mi tâm Lục Phóng nhíu chặt, bàn tay ôm trên lưng cô lại không buông ra, đáy mắt anh có chút trêu tức, trào phúng cúi đầu mở miệng: “Em xem em một chút đi, có phụ nữ giống như em ư? Đừng tự mình đa tình.”

Cố Lưu Tô liền cười khanh khách, cánh tay mềm mại quấn lên cổ của anh, không chút cố kỵ kề sát thân thể với anh, cầm bàn tay của anh dán lên ngực no đủ, hà hơi nhẹ như lan mở miệng: “Anh nói, anh vẫn còn nói em không giống phụ nữ sao? Có muốn tự mình kiểm nghiệm không? Hửm...”

“Cố Lưu Tô --” Mặt Lục Phóng có chút tái xanh.

Chỉ mới sáu năm, người phụ nữ ở trong phòng trọ, e lệ nằm ở dưới thân anh, sắc mặt đỏ bừng bị anh vừa đụng liền toàn thân run rẩy, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu người đàn ông, mới tu luyện thành bộ dáng của một yêu tinh như bây giờ?

Lục Phóng chỉ cần vừa nghĩ tới cô ở trong lòng người đàn ông khác, cũng mềm nhũn thành một bãi nước mặc người ta đòi lấy như vậy, anh liền hận không thể bóp chết cô!

Cố Lưu Tô vui đùa đủ rồi, chậm rãi buông anh ra, ánh mắt mang theo tình cảm lưu luyến vòng quanh mặt Lục Phóng. Cô không muốn nhìn lâu hơn nữa, liền cúi đầu xuống: “Đêm nay cám ơn anh.”

Lục Phóng hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Cố Lưu Tô lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên cuối hành lang, một cô gái trang điểm như là búp bê đang chờ ở nơi đó, mà Lục Phóng vừa đi đến bên người cô ta, cô ta lập tức dán tới, hai người ôm nhau rời đi.

Trong lòng Lưu Tô như là bị đâm mười mấy nhát dao, đau đớn dày đặc. Cô bấm chặt lòng bàn tay, Lục Phóng - cái người hạ tiện này! Nếu như anh dám lên giường với người phụ nữ khác, tôi thề tôi sẽ cắt đứt từng cây xương sườn của anh, sau đó hung hăng giẫm đạp anh!

“Chị không sao chứ?” Tĩnh Tri đi lên phía trước, lôi kéo ống tay áo của chị ta, tựa hồ đã nhìn ra một chút manh mối. Lưu Tô thích người đàn ông kia, thậm chí có thể nói, yêu đến điên cuồng, mà người đàn ông kia, rõ ràng để ý chị ta, nhưng không biết vì sao, lại thương tổn chị ta một cách quang minh chính đại...

Cố Lưu Tô chậm rãi ngẩng đầu lên, lông mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng mấp máy, ngược lại, khóe môi và lông mày khẽ cong như ngọn cây đêm thu liền kiêu ngạo nâng lên. Chị ta cười phong sinh thủy khởi, đặc biệt mị hoặc, ngay cả Tĩnh Tri là phụ nữ, nhưng nhìn thấy cũng bị rung động, nhịn không được oán thầm trong lòng. Người đàn ông vừa rồi kia, nếu như quả thật chọn “Búp bê” đó, mới chân chính gọi là có mắt không nhìn thấy vàng khảm ngọc.

“Không có chuyện gì, chị có thể có chuyện gì chứ!” Cố Lưu Tô bắn ra một ánh mắt quyến rũ với cô, như là bạn khuê mật ghé vào bên tai Tĩnh Tri, trầm thấp nói: “Người vừa rồi, là bạn trai cũ của chị. Em đừng nhìn vừa rồi anh ta nhị ngũ bát vạn(1), em không biết đâu, năm đó lúc chị bỏ anh ta, tên này đã khóc chết đi sống lại, chỉ hận không thể quỳ ở trước mặt chị cầu chị...”

“Vì sao bỏ anh ta?” Tĩnh Tri không hiểu, cô thấy ánh mắt của Cố Lưu Tô rõ ràng bắn điện quang tràn ngập tình yêu ra bốn phía!

Cố Lưu Tô nhún nhún vai, ánh sáng nơi đáy mắt hơi lóe lên: “Không đề cập nữa, đều là chuyện cũ năm xưa, chúng ta đi thôi.”

Tĩnh Tri được dạy dỗ rất tốt, cho dù hiếu kỳ cũng không hỏi nhiều thêm một câu, chỉ coi như chưa nhìn thấy tất cả thứ vừa rồi, theo Cố Lưu Tô chậm rãi đi ra

ngoài. Tĩnh Tri lên xe Cố Lưu Tô an bài cho cô, xe chạy thong thả như nước. Ở trong bóng đêm dày đặc, Tĩnh Tri nhìn thấy Cố Lưu Tô lên xe một người đàn ông từ trong kính chiếu hậu. Người đàn ông kia, không phải Lục Phóng.

Cô hơi giật mình, rồi đột nhiên thoải mái. Đó là cách sống của từng người, cô không có quyền can thiệp cuộc sống của người khác.

Cố Lưu Tô lên xe Đoạn Phi Tà, Đoạn Phi Tà vừa khởi động xe, vừa xoay mặt qua nhìn cô. Thấy cô cầm một cái gương soi mặt nhỏ, vẽ lông mày đối diện cái gương, không khỏi cười nhạo một tiếng: “Hơn nửa đêm, em ở cùng một chỗ với anh, còn trang điểm để làm cái gì?”

Cố Lưu Tô không để ý tới anh, đợi chính mình trang điểm thỏa đáng, mới nháy mắt mấy cái, hé ra lúm đồng tiền quyến rũ với anh, ngón tay khoác lên trên vai của anh, nhẹ nhàng vuốt ve một chút: “Thế nào? Đẹp không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.