Chương 487:
Editor: May
Chọc phải kiện cáo giết người, có thể sẽ có tai ương lao ngục. Như vậy, như vậy chọc phải tội danh cường bạo, có thể thoát khỏi tố cáo của cảnh sát ư?
Anh vốn chính là người hiềm nghi nhất trong chuyện Thiệu Hiên chết, mà cô… lại ngu ngốc không ai bằng giúp người ta, một lần nữa cho anh thêm một tội danh!
Phó Tĩnh Tri ơi Phó Tĩnh Tri, mày cũng không phải ngu ngốc, mày cũng không phải loại ngu ngốc đến trình độ này, sao hôm nay giống như là bị người điều khiển, làm ra chuyện vụng về đến thế?
“Quay trở lại, quay trở lại! Mau!” Cô muốn chạy trở về, cô muốn lấy băng ghi âm lại! Cô hối hận, cô mặc kệ! Tĩnh Tri lập tức dùng sức vỗ vào lưới phòng hộ, tài xế hoảng sợ, rốt cục vẫn phải vội vàng thay đổi phương hướng ở một ngã ba. Đúng vào giờ tan tầm cao điểm, dòng xe cộ chen chúc ở chung một chỗ, thật lâu vẫn không nhúc nhích được, lòng Tĩnh Tri nóng như lửa đốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì, kẹt xe quá lâu, đèn đỏ cũng quá lâu.
Radio trong xe đang phát một đoạn quảng cáo, vào lúc đèn đỏ còn chưa kết thúc, chợt phát lên một tin tức --
“Mới vào lúc 17 giờ 52 phút hôm nay, đài truyền hình XX nhận được một cuộn băng ghi âm nặc danh, lại là một tin giật gân bị người vạch trần. Người thừa kế thứ hai tập đoàn Mạnh thị - xí nghiệp dẫn đầu ở thành phố A, Mạnh Thiệu Đình tiên sinh là kẻ khả nghi chuyện cường bạo vào bốn năm trước... Người bị hại năm đó rốt cuộc trồi lên mặt nước, mở miệng chứng thực Mạnh Thiệu Đình tiên sinh từng dùng sức mạnh thực hiện hành vi cường bạo cô ta ở trong hôn lễ của cô ta và Mạnh Thiệu Hiên tiên sinh - tam thiếu của nhà họ Mạnh vào bốn năm trước... Cảnh sát đã nhận được điện thoại báo cảnh sát của đài truyền hình, đội hình sự đã chính thức bắt đầu lập án điều tra việc này, radio 79825 sẽ thông báo đầy đủ tình trạng phát triển chuyện này cho mọi người...”
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trong đầu liền trở nên ngu muội, giọng nữ ngọt ngào của người dẫn chương trình radio vẫn còn tiếp tục thông báo cái gì đó, nhưng cô lại không nghe được. Trước mắt cô chỉ là từng mảnh trống không, mà tai như là mất đi thính giác, không có chút âm thanh nào, trống vắng như là bão tuyết bay xuống sau giờ trưa, không một chút tiếng động...
Dòng xe dài tắc nghẽn bắt đầu chậm rãi di động, xe dần dần tăng nhanh tốc độ, thẳng đến lần nữa dừng ở trước tòa nhà Mạnh thị, tài xế liền gọi cô mấy tiếng, cô mới ngốc lăng ngẩng đầu lên, máy móc lấy ví tiền ra, rút tiền giấy ra đưa tới, cũng không chờ lấy tiền lẻ liền đẩy cửa xe ra, đi xuống xe.
Lúc này trong tòa nhà lớn của Mạnh thị bỗng nhiên náo nhiệt lên, cảnh tượng vô số người vội vã hoặc là sắc mặt cổ quái đi tới đi lui. Lúc đầu cô còn mềm chân không nhúc nhích, lảo đảo phải vịn tường, đợi cho cuối cùng, cô bỗng nhiên như là lên dây cót, xông thẳng tới thang máy, mà thang máy dành cho khách quý kia lại vừa lúc đinh một tiếng mở ra. Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt xuân phong đắc ý của Mạnh Thiệu Tiệm ở trong vòng vây của mọi người, đang muốn đi tới...
Liếc nhìn cô đứng ở nơi đó, Mạnh Thiệu Tiệm thậm chí hết sức thân sĩ cười cười với cô, “Tại sao Phó tiểu thư lại quay lại? Có phải nghĩ tới cần bổ sung chuyện gì không?”
“Vô sỉ! Vô sỉ!” Lúc này Tĩnh Tri nhìn thấy sắc mặt đáng ghê tởm của anh ta, chỉ cảm thấy chán ghét và phẫn nộ nói không nên lời, đôi mắt cô gần như muốn nứt ra, tiến lên, giơ tay muốn đánh lên mặt của anh ta. Chỉ là còn chưa đến gần, tay cô liền bị một người đàn ông giữ chặt.
Tĩnh Tri không ngừng chửi bới, đá đánh, thậm chí còn hung hăng cắn một cái trên mu bàn tay đang bóp chặt cổ tay cô. Cô như là con thú bị vây đến phát điên, trong lúc nhất thời mấy người đàn ông bị cô làm cho người ngã ngựa đổ, nhưng lại không dám ra tay tổn thương cô, lại để cho cô giãy ra được, trực tiếp vọt tới trước mặt Mạnh Thiệu Tiệm...
“Mạnh Thiệu Tiệm, anh không phải người! Anh không phải người! Anh ấy là em ruột của anh! Em ruột mà!” Tĩnh Tri đánh một bạt tai tới, lại bị Mạnh Thiệu
Tiệm nhẹ nhàng đưa tay bóp chặt. Nụ cười trên mặt anh ta dần dần rút đi, biến ảo thành yên lặng và lạnh lùng sâu không thấy đáy: “Ai là em trai ruột của tôi? Tôi đã sớm nói, tôi không có người thân, không có cha mẹ, không có anh em.”
Tĩnh Tri kinh sợ, một lúc lâu sau cô mới tỉnh ngộ lại, giơ tay không có bị anh ta chế trụ lên, cào lên mu bàn tay đang bóp chặt cổ tay cô. Móng tay cô sắc nhọn, trong chốc lát, cào ra trên mu bàn tay anh ta vài vết máu. Mạnh Thiệu Tiệm lại không nhúc nhích chút nào, thậm chí anh ta không động, không nhúc nhích một chút, chỉ yên lặng nhìn cô, nhìn sắc mặt cô đỏ bừng, biểu tình phun lửa trong mắt.
Tĩnh Tri bị anh ta nhìn đến sợ hãi, lực đạo dưới tay lại ngoan độc thêm mấy phần, mấy người xung quanh nhịn không được phát ra âm thanh hút khí lạnh. Mu bàn tay anh ta bị cô cào nát, thậm chí lộ ra gân và xương cốt, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm vẫn nắm cổ tay của cô, không có chút phản ứng nào.
“Anh là người điên, Mạnh Thiệu Tiệm, anh thật sự điên rồi!” Toàn thân Tĩnh Tri mệt mỏi, đều đang run rẩy, ngón tay cào tay anh ta không còn khí lực, tựa hồ cũng bắt đầu hơi co quắp như bị chuột rút.
“Nếu tôi thật sự điên rồi, cũng là do bị những người đó ép.” Cũng là bị cô ép, Tĩnh Tri, Phó Tĩnh Tri...