Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 554: Chương 554




Chương 505:

Editor: May

Cô lập tức sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng được, anh thế nhưng, thế nhưng đã bắt đầu trốn cô...

Hương trà nồng đậm và hơi nóng thoáng đập vào trên mặt, cô ngơ ngẩn rơi lệ trong hơi nước thoang thoảng, lại cố gắng chống đỡ không muốn mình phát ra một tiếng nghẹn ngào, cô không muốn anh lại nhìn thấy cô yếu ớt và chật vật.

“Tôi tới tìm em, là muốn thương lượng một chút chuyện đứa nhỏ với em. Dù sao đứa nhỏ là của tôi, tôi nên chịu trách nhiệm.”

Từ đầu chí cuối, Mạnh Thiệu Đình đều không có nhìn cô, anh thu hồi tay lại, có chút cứng ngắc ở trên khăn trải bàn viền tơ màu trắng sạch sẽ. Cô khóc ẩn nhẫn, càng làm cho anh có chút đau lòng, nhưng anh không thể lại mềm lòng. Anh té ngã quá nhiều lần ở trên người phụ nữ này, anh không có cách nào tiếp tục như vậy nữa.

Tĩnh Tri không lên tiếng, chỉ là cố nén nghẹn ngào vang lên đứt quãng. Qua một lúc lâu, cô giống như mới bình ổn tâm tình một chút, cầm khăn tay lau khô nước mắt, quật cường mở miệng: “Đứa nhỏ cũng là của em, nếu như anh không muốn quản, sợ hãi phiền phức... Sợ hãi...”

Tĩnh Tri lập tức cúi đầu, trên lông mi ngưng tụ một hạt nước mắt nhỏ lung lay sắp đổ, cô cắn chặt răng: “Nếu như anh sợ em dùng đứa nhỏ trói buộc anh, vậy anh có thể yên tâm... Phó Tĩnh Tri em... Tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy ...”

Mạnh Thiệu Đình lập tức ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh thật sâu của anh nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô giống như vẫn còn hơi mập một chút, có lẽ là bởi vì mang thai, thoạt nhìn khí sắc cũng không tệ. Xem ra, anh rời đi, hoàn toàn không có ảnh hưởng quá lớn với cô, như vậy cũng tốt, nếu như cô thật dùng đứa nhỏ ép buộc anh đến chịu trách nhiệm, cố nài anh lưu lại, anh vẫn thật không biết chính mình có thể đáp ứng hay không.

Dù sao, trong lòng anh quan tâm đứa bé này bao nhiêu, chỉ có chính anh rõ ràng.

“Nếu như em muốn sinh đứa nhỏ ra, tôi sẽ an bài thật kỹ. Sinh đứa nhỏ, kể cả sau này nhập hộ khẩu, đi học, tôi đều sẽ phụ trách. Tĩnh Viên đã tặng cho em, vẫn để lại cho em như trước. Em và đứa nhỏ cứ ở lại chỗ này, tôi cũng sẽ cho em một khoản tiền...”

Tĩnh Tri cúi đầu, hai má lại dần dần đỏ lên. Đây coi như là cái gì? Cho cô một khoản tiền là có ý gì!

Mạnh Thiệu Đình lại cố ý không nhìn tới nét mặt của cô, anh tiếp tục nói: “Nếu như em không muốn đứa bé này, tôi cũng sẽ an bài thỏa đáng tất cả thủ tục...”

“Em muốn, Mạnh Thiệu Đình, đứa bé này rất khỏe mạnh, cũng rất ngoan, em sẽ không giết chết nó!”

Tĩnh Tri đã bình tĩnh lại rồi, nếu anh đã không thể thay đổi dự tính ban đầu của mình, như vậy cô cũng chỉ có làm cho anh vượt qua ranh giới cuối cùng của mình.

“Được, như vậy... Một vấn đề cuối cùng, đứa nhỏ, nếu như sinh đứa nhỏ... Là theo chân em, hay là...”

Giọng nói của anh có chút run rẩy, trong lòng anh biết, Tĩnh Tri là một người phụ nữ yêu con thành si, tuyệt đối sẽ không buông tay đứa nhỏ.

Quả nhiên, giọng nói của cô vang lên không chút do dự; “Đứa nhỏ quá nhỏ, không thể rời khỏi mẹ. Thế nhưng, đứa nhỏ họ Mạnh, sau khi nó lớn lên, em sẽ nói cho nó biết, cha của nó là ai...”

Vành mắt Mạnh Thiệu Đình thoáng cái đỏ lên, hai tay anh nắm chặt thành quyền, siết thật chặt rồi mở ra từng chút một. Thần sắc đáy mắt đã bình tĩnh không gợn sóng: “Được, tôi nghĩ muốn có được quyền lợi thăm hỏi đứa nhỏ theo định kỳ.”

Tĩnh Tri nhìn anh, cười ôn nhu: “Thiệu Đình, anh có thể đến bất cứ lúc nào.”

Tim Mạnh Thiệu Đình run lên, nhưng vẫn quay mặt qua chỗ khác, không có nhìn cô. Anh ngồi thêm một lát, mới chậm rãi đứng lên: “Thời gian không còn sớm, tôi đi.”

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy tâm cũng như là bị anh dắt đi, cô đứng lên theo anh, ánh mắt đuổi theo thân ảnh của anh, trong đáy lòng không biết có bao nhiêu giọng nói đều đang nói, đừng cho anh đi, đừng cho anh đi!

“Em, em tiễn anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.