Chương 580:
Editor: May
Tay anh nắm chặt Cố Lưu Tô, dán vào trong lòng bàn tay ấm áp như vậy, cô chỉ cảm thấy tâm dần dần an định lại. Cô nhẹ nhàng dựa vào trên vai của anh, đáy lòng cuồn cuộn giống như nham thạch nóng chảy sôi trào, giống như đều muốn thốt ra một vài bí mật che giấu ở sâu trong lòng, nhưng lại bị cô cường ngạnh ngăn chặn. Quan hệ giữa cô và Lục Phóng vừa hòa hoãn, cô không dám nghĩ tới, lúc này cô ném ra một quả bom, nói năm năm trước sau khi chia tay với anh, một mình ở Canada sinh con của anh, anh có thể phẫn nộ xé ăn cô không...
Nhưng Tiểu Lục của bọn họ ngoan ngoãn thông mình như vậy... anh có thể nể mặt con trai, không tính toán hiềm khích lúc trước nối lại tình xưa, làm một đôi uyên ương với cô không?
Bên này Cố Lưu Tô còn đang suy nghĩ miên man, Mạnh Thiệu Đình cũng đã đột nhiên dùng một cước đạp cửa phòng sinh ra vọt vào.
Cô hơi sững sờ quay đầu nhìn Lục Phóng, lại thấy anh liếc mắt trừng cô một cái: “Đều tại em nói lung tung.”
Lưu Tô che miệng cười khẽ, cúi đầu lầu bầu: “Không chừng em còn đang làm người tốt đó!”
Lục Phóng không lên tiếng trả lời, chỉ là nhẹ nhàng nắm thật chặt bàn tay của cô.
Thanh Thu ngồi ở trên ghế dài, đứng ở nơi đó nhìn đôi tình nhân Cố Lưu Tô và Lục Phóng, trong lòng nổi lên đau khổ nhàn nhạt. Thẩm Bắc Thành biết cô sẽ đến đây, vì thế dù hôm nay có chuyện lớn như vậy, nhưng cũng không chịu lộ diện. Anh thật đúng là cực kỳ hận cô, cô nghĩ thế, lại cười nhàn nhạt. Vết sẹo dài trước ngực đột nhiên đau nhức, cô hoảng hốt nhớ tới một đêm kia, anh không khống chế được nổi giận, lần đầu tiên động thủ với cô, hung hăng rạch một dao ở trước ngực cô, sau đó mắt cũng không nâng lên, lạnh lùng bảo cô cút. Cô liền che ngực bị thương cút đi, cho tới bây giờ, giữa bọn họ liền giống như người lạ.
Cô lại cười cười, không sao cả. Tùng thử Tiêu lang thị lộ nhân(1), cô không nhìn nổi anh như thân sĩ đa tình, mà anh cũng chịu không được cô luôn hướng về loại tình cảm sạch sẽ đáng sợ kia, không bằng mỗi người đi một ngả, ít nhất hiện tại, cô trôi qua rất tốt, có lẽ lúc trở lại Pennsylvania lần nữa, nên đính hôn.
Tương Tư đứng dựa vào tường, bóng dáng nho nhỏ vừa nhìn giống như là một học sinh trung học, trên người cô mặc một áo khoác ngoài, lại thoạt nhìn rất trống rỗng, giống như cả người được bao bọc bởi một cái túi khổng lồ. Mặt gầy lớn cỡ bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, cằm nhọn nho nhỏ giống như có thể đâm rách một trang giấy, chỉlà đôi mắt lại càng trở nên lớn hơn, nhưng chỉ có trống rỗng chật hẹp.
Hà Dĩ Kiệt cũng không đến, không biết là công việc bề bộn, hay là có nguyên nhân khác. Ánh mắt Tương Tư vẫn luôn là mang theo một chút ngây ngốc, chỉ vào lúc Mạnh Thiệu Đình không khống chế được đá văng cửa phòng sinh, trong ánh mắt của cô mới chuyển động một chút, nhưng trong nháy mắt lại biến thành yên tĩnh nồng đậm, chỉ là lúc nhìn kỹ lại, liền có thể nhìn thấy khóe mắt cô ẩn giấu nước mắt.
Có người phụ nữ nào, trên đời này có người phụ nữ nào không khát vọng một người đàn ông ưu tú, tâm không vụ lợi yêu thương mình?
Nhưng cô không có số mệnh này, cô không có số mệnh này.
Cô... nhận mệnh .
***
“Thiệu Đình...” Vừa nhìn thấy anh xuất hiện, tâm luôn buộc chặt lại giống như chợt thả lỏng. Ngón tay cô bị mồ hôi thấm ướt còn chưa có nâng lên, liền có một trận đau nhức kéo tới, cô lại ngất đi một lúc...
Tâm Mạnh Thiệu Đình vừa buông lỏng một chút, đột nhiên liền bị treo ngược lên. Mặt anh không còn chút máu, vọt mấy bước tới bên giường của cô, lại chỉ thấy được máu tươi nửa giường. Anh lập tức kinh sợ, sắc mặt liền biến thành tái xanh, chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, nơi vết thương cũ năm xưa ẩn ẩn đau, khiến anh thiếu chút nữa chật vật ngã xuống đất...
“Bác sĩ... cô ấy... cô ấy làm sao vậy...” Anh không biết làm sao tìm lại được giọng nói của mình, lúc trước cô sinh Phi Đồng, anh chưa từng cùng tiến vào phòng sinh, mà bây giờ anh thấy tận mắt, mới tin tưởng, phụ nữ sinh con quả nhiên là đi một vòng ở quỷ môn quan. Chỉ là, chỉ là hiện tại kỹ thuật phát triển, sinh mổ không phải rất dễ lại không cần chịu giày vò ư? Sao cô lại biến thành như vậy?
“Tiên sinh... Đây là phòng bệnh vô khuẩn, không thể tùy tiện đi vào. Sản phụ không có việc gì, chỉ là tạm thời bị choáng...”
“Cô nói bậy!” Hai mắt Mạnh Thiệu Đình đầy máu, lập tức níu lấy cổ áo người nói chuyện kia, gần như nhấc hai chân cô ta cách xa mặt đất. Mắt anh như muốn nút ra, nhìn cô một phen, ngữ điệu nói chuyện cũng trở nên dữ tợn: “Cô ấy chảy rất nhiều máu, cô không thấy được sao? Cô ấy cũng đau đến bất tỉnh, cô còn nói gì mà không có việc gì hả?”