Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 646: Chương 646




Chương 646:

Editor: May

Tương Tư nghe cô ta nói như vậy, lập tức quay đầu bước đi. Cô đã sớm buông bỏ Quý Quảng Nguyên xuống, mà Quý Quảng Nguyên còn tồn tại tâm tư gì, làm cái gì, đều không hề liên quan gì với cô. Thanh giả tự thanh(1), đối với người không thích và chán ghét mình, cần gì nói nhiều giải thích? Trong lòng người đó đã sớm có cái gọi là kết luận, hoàn toàn sẽ không đi nghe những lời này của cô.

Lâm Ngữ Thiến thấy cô như vậy, liền tức giận đến mặt mũi trắng bệch, một lúc lâu sau cô ta mới bình phục tâm tình, hiển nhiên Tương Tư đã đi ra ngoài rất xa. Cô ta vội vàng đuổi theo, tay kéo lấy cánh tay cô, kéo cô xoay lại. Hà Dĩ Kiệt ở trong xe nhìn thấy, không khỏi nhíu nhíu mày, chỉ là lúc này, Tương Tư đưa lưng về phía xe của hắn, hắn không biết trên mặt cô là biểu tình dạng gì.

Nhưng trong lòng hắn lại có chút khó chịu, cởi dây an toàn liền đẩy cửa xuống xe. Hắn là một người bao che, người của hắn, hắn muốn lăn qua lăn lại thế nào đều được, người khác chỉ chạm vào một sợi tóc của cô, hắn đều sẽ không vui!

“Văn Tương Tư, cô đừng khinh người quá đáng!” Lâm Ngữ Thiến tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ cảm giác mình bị một ngọn lửa ghen ghét thiêu đốt, đã hoàn toàn mất đi lý trí. Ngày đó nhìn như cô ta thoải mái buông tay rời đi, thế nhưng sau khi rời đi mấy ngày, cô ta gần như mỗi thời mỗi khắc đều đang chờ Quý Quảng Nguyên hồi tâm chuyển ý, nhưng đợi đến cuối cùng, chờ tới vẫn là tin tức anh ta muốn chia tay như cũ. Cô hỏi anh ta, có phải Văn Tương Tư đáp ứng hợp lại với anh ta không? Đáp án lấy được gần như làm cho cô ta phát điên, Văn Tương Tư không đáp ứng hợp lại với Quý Quảng Nguyên, Quý Quảng Nguyên lại nói, anh ta muốn tiếp tục chờ đợi, đợi đến khi Văn Tương Tư đáp ứng mới thôi!

Từ nhỏ đến lớn cô ta xuôi gió xuôi nước, muốn cướp người đàn ông mình coi trọng cũng chỉ mất chút tâm tư liền có thể đoạt được, chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy, cô ta thất bại đến rối tinh rối mù! Nhưng lại không cam lòng!

Tương Tư nhìn cô ta run rẩy lấy ra một bình thủy tinh từ trong túi, cô không biết cô ta muốn làm cái gì, nhưng nhìn bộ dáng của cô ta, đáy lòng cô lại mơ hồ có mấy phần đồng tình. Quý Quảng Nguyên do dự bất định, Quý Quảng Nguyên nhu nhược vô năng, hại cô gái vốn nóng nảy này.

Thẳng đến cô ta xoay mở nắp bình, Tương Tư mới bỗng nhiên tỉnh hồn lại, mùi vị kích thích nồng đậm khiến trong đầu cô đột nhiên trống rỗng, cô ta cầm thứ gì chứ... Lại có thể là a- xít sun-phu-rit cực kỳ nồng đậm!

Cô sợ choáng váng, hoàn toàn quên cả chạy trốn, trơ mắt nhìn cô ta giơ cái bình hắt lên trên mặt của cô. Cô sững sờ giơ cánh tay lên, như là một tượng gỗ không thể động đậy. Xong rồi, Tương Tư tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một suy nghĩ buồn cười cuối cùng lại là nếu như Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy khuôn mặt bị a- xít sun-phu-rit hủy duy của cô, nhất định buồn nôn quay đầu bước đi...

Nhưng cơn phỏng trong tưởng tượng lại không có truyền đến, cô được một người ôm chặt ở trong lòng, thẳng đến khi Lâm Ngữ Thiến hét lên một tiếng, cái bình trong tay rơi xuống trên mặt đất, ngã bể phát ra thanh âm chói tai, cô mới ngây ngốc mở mắt ra, gương mặt xuất hiện trước mặt cô, lại thật sự là Hà Dĩ Kiệt...

Trong không khí tràn ngập mùi a- xít sun-phu-rit gay mũi, mặt cô trắng như tuyết nhìn người đàn ông đang ôm cô, sắc mặt hắn xám tro, khớp hàm cắn chặt, cả khuôn mặt cũng đầy mồ hôi. Tương Tư ngơ ngẩn nhìn hắn, một lúc lâu sau, cô mới giật mình tỉnh lại, lại oa một tiếng khóc lên, nắm cánh tay hắn, dùng sức lắc lắc kêu tên của hắn; “Hà Dĩ Kiệt, Hà Dĩ Kiệt! Anh làm sao vậy! Anh làm sao vậy! Sao anh lại ngốc như thế...”

Trên lưng thiêu cháy đau nhói, giống như là xương mu bàn chân không ném đi được, hắn đau hít ngược vài hơi khí lạnh, nhưng lại âm thầm may mắn, may mắn là mùa đông, hắn mặc mấy tầng quần áo dày, bằng không một lọ như thế hắt tới, không chừng mạng hắn cũng mất...

“Đừng lắc ...” Hà Dĩ Kiệt đau đến nói không xong, hắn ôm cô, phỏng khiến toàn thân hắn toát ra mồ hôi, thấy cô khóc thực sự khó coi, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, vỗ vỗ phía sau lưng của cô, nói; “Đừng khóc, tôi không chết được...”

Lời của hắn khiến cô khóc càng thêm lợi hại hơn, Tương Tư thở không ra hơi, khóc lớn tránh ra từ trong ngực hắn, còn chưa chuyển qua phía sau hắn, liền nhìn thấy quần áo trên lưng hắn bị a- xít sun-phu-rit nồng đậm ăn mòn rách nát rơi xuống, trên lưng từng mảng vết thương, da thịt lộ ra trên cổ cũng bị bắn lên vài giọt, vết thương đáng sợ. Tương Tư đứng ở nơi đó, tay chân như nhũn ra, muốn kéo hắn, lại không dám đụng vào vết thương của hắn. Chân cô như nhũn ra, một đôi mắt đẫm lệ gắt gao nhìn hắn, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng...

Hà Dĩ Kiệt thấy cô còn đứng ngốc, thật sự là đau không chịu nổi, khàn giọng gọi cô; “Còn không nhanh gọi điện thoại cho bệnh viện.”

Hắn không có biện pháp lái xe, Tương Tư cũng sẽ không lái xe, chỉ có thể thông báo bệnh viện Bắc Thành tới đón.

Chú thích:

(1) Thanh giả tự thanh - 清者自清 (đại loại là người thanh bạch thanh cao ko cần nói ra thì cũng vẫn là người thanh cao).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.