Chương 667:
Editor: May
“Hà Dĩ Kiệt, tại sao anh không nói chuyện? Anh nói đi --” Trong lòng Đỗ Phương Phương càng nghĩ càng hận, cô ta thuận tay nhặt bình hoa đồ cổ vừa đặt ở trên vách ngăn lên, giơ lên cao rồi ném mạnh xuống đất, loảng xoảng một tiếng, đồ cổ vô giá bể thành mảnh nhỏ, cô ta lại không thèm nhìn tới, lại nắm thứ gì đó bên tay lên, đều ném xuống mặt đất. Trong phòng là một mảnh đống hỗn độn, Hà Dĩ Kiệt vẫn đứng bất động ở nơi đó, đợi lúc cô ta giận dữ nhặt tách trà lên, chuẩn bị ném tới trên đầu của hắn, Hà Dĩ Kiệt bỗng nhiên tiến lên một bước, nắm chính xác được cổ tay của cô ta.
Đỗ Phương Phương nhìn hắn, hé ra khuôn mặt tuấn dật tràn đầy trào phúng rõ ràng của hắn, trong con ngươi như hắc diệu thạch, lạnh lẽo đến thấu xương. Đỗ Phương Phương không thể khống chế liền run rẩy lên, cô ta khóc kêu, giãy giụa, tay hắn lại càng bóp càng chặt, gần như muốn bóp nát xương cổ tay của cô ta.
Hà Dĩ Kiệt hơi nghiêng thân thể xuống, càng kéo càng gần khoảng cách với cô ta, Đỗ Phương Phương rõ ràng ngửi được mùi thuốc lá nồng đậm trên người của hắn. Cô ta không thể khống chế yêu hắn, bị hắn hấp dẫn, nhưng cũng không thể khống chế khàn cả giọng mắng hắn: “Hà Dĩ Kiệt, anh khốn kiếp, anh - tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này, anh qua sông đoạn cầu, anh -- “
“Phương Phương...” Hắn bỗng nhiên cúi đầu gọi tên của cô ta, âm cuối hơi kéo dài, giống như mang theo một chút than thở, lại giống như mang theo tiếc nuối nồng đậm. Đỗ Phương Phương bị hắn gọi một tiếng như vậy, không khỏi sửng sốt, hắn cũng đã cười lưu luyến nghiêng mặt dán ở bên tai của cô ta, môi giống như lướt qua vành tai của cô ta, lại giống như là ảo giác của cô ta, sau đó giọng nói của hắn ôn nhu đến mức tận cùng, từng câu từng chữ vang lên vô cùng rõ ràng: “Đỗ Phương Phương -- cô quả thật là một người đàn bà chanh chua!”
“Ầm” một tiếng, đầu óc của cô ta giống như lập tức bị nổ tung, lời của hắn hóa thành thanh kiếm sắc bén lạnh lẽo, một cây rồi một cây đâm vào trong da thịt của cô ta, mỗi dây thần kinh của cô ta đều đang đau nhức, đau đến cô ta không nhịn được liền run lên, mà hắn cũng đã hung hăng ném tay của cô ta đi, xoay người rút khăn giấy ướt từ trên bàn trang điểm của cô ta ra, chà lau cẩn thận bàn tay đã bóp cổ tay của cô ta kia, sau đó ưu nhã đi ra khỏi phòng.
Thẳng đến khi cửa bị hắn đóng mạnh lại, Đỗ Phương Phương mới như hỏng mất hét thảm một tiếng. Trong phòng lập tức vang lên một mảnh loảng xoảng loảng xoảng, bước chân vững vàng của Hà Dĩ Kiệt đi ra khỏi căn phòng, vẻ mặt quản gia lo lắng nhìn nhìn trên lầu, lại nhìn nhìn hắn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hà Dĩ Kiệt đi thẳng đến nơi để xe, Đỗ Phương Phương mới tóc tai bù xù lao ra từ trong biệt thự. Không biết cô ta lại lục từ đâu ra cái roi của cô ta kia, như là một người điên gặp người liền đánh, mấy người giúp việc né tránh không kịp bị cô ta quất mấy roi, đều đau đớn kêu thảm, sắc mặt Hà Dĩ Kiệt dần dần trở nên tái xanh, khi cô ta chạy đến trước mặt hắn, thật sự cường ngạnh chịu đánh một cái, mới tiến lên bóp chặt cổ tay của cô ta, lại đánh một bạt tai ra. Trên cánh tay hắn bị thương, nhưng lực đạo lại không giảm, đánh một cái tát ra, Đỗ Phương Phương liền ngã trên mặt đất.
Tiếng kêu thảm của cô ta liền dừng lại, giống như là máy móc cúp điện, trong nháy mắt ngừng nổvang.
Cô ta bị hắn đánh quỳ rạp trên mặt đất, nửa bên mặt kia liền hoàn toàn sưng lên, Hà Dĩ Kiệt phẫn nộ tới cực hạn, nghiêm nghị gọi quản gia tới, “Đốt roi này cho tôi!”
Hắn thở hung hăng ném roi xuống mặt đất, đây là con mẹ nó một người phụ nữ sao!
Quản gia ấp a ấp úng đáp lời, nhưng lại nhìn Đỗ Phương Phương không dám tiến lên. Xưa nay bởi vì Hà Dĩ Kiệt rất cho Đỗ Phương Phương mặt mũi, từ trên xuống dưới biệt thự này cũng đã quen có chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến của cô ta, bình thường Hà Dĩ Kiệt mặc kệ, hôm nay nhìn thấy lại đặc biệt tức giận, bay lên dùng một cước đá roi kia ra, nhưng hắn vẫn chưa hết giận, một đôi mắt như là lợi kiếm rơi vào trên mặt quản gia, giọng nói lại nhẹ nhàng, tựa hồ còn mang theo một chút ý cười: “Thế nào, có phải hiện tại lời nói của tôi đều con mẹ nó không ai nghe hết đúng không? Có phải cái nhà này muốn sửa thành họ Đỗ rồi phải không!”
Quản gia bị dọa, thiếu chút nữa liền xụi lơ trên mặt đất, vội vàng chạy chậm đi lượm roi, cầm đi đốt. Lửa giận của Hà Dĩ Kiệt lại không ngừng được, nếu không phải bận tâm mặt mũi nhà họ Đỗ, lần này hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Đỗ Phương Phương!
Mở cửa xe, đang muốn lên xe, Đỗ Phương Phương lại lạnh lùng nói một câu: “Tôi nhìn thấy Văn Tương Tư.”
Tay mở cửa xe của Hà Dĩ Kiệt chợt cứng đờ, động tác liền ngưng lại.
Phản ứng của hắn rơi vào đáy mắt Đỗ Phương Phương, càng làm cho trái tim cô ta vô cùng băng giá. Hóa ra, thật sự bị cô ta đoán đúng, đối với hắn, Văn Tương Tư - người phụ nữ này thật sự không đơn giản.
Hà Dĩ Kiệt cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, mới chậm rãi xoay người, tròng mắt của hắn như hồ sâu không một gợn sóng, không hề có một chút dao động, nhưng hai tay không tự kìm hãm được, đang nắm chặt lộ ra gân xanh lại đã tiết lộ toàn bộ tiếng lòng của hắn. Ánh mắt lơ đãng của Đỗ Phương Phương lướt qua trên tay của hắn, cô ta vẫn nằm sấp trên mặt đất như cũ, trên mặt còn mang theo nước mắt, nhưng quật cường và quyết tuyệt nơi đáy mắt lại bộc lộ rõ ràng.
“Cô còn muốn gì nữa? Phụ nữ trước đây của tôi, đều đã dọn dẹp sạch sẽ, thật vất vả có một đồ chơi thú vị, cô không thích, cũng đã đánh mấy roi rồi. Đỗ Phương Phương, tôi tự hỏi Hà Dĩ Kiệt tôi đã làm rất tốt, cô đi ra bên ngoài đi xem một chút, không nói người khác, đến người bạn kia của cô, Đặng Hoa - thiên kim của nhà họ Đặng, Tần Mộ Chi - chồng cô ta nuôi dưỡng ở bên ngoài bao nhiêu phụ nữ? Tôi chỉ có một chút chuyện xưa năm cũ như vậy, sao cô lại cứ nắm lấy không buông?”
Đỗ Phương Phương nghe hắn nói như vậy, nhịn không được cười mỉa mai một tiếng: “Hà Dĩ Kiệt, chuyện cho tới bây giờ, anh còn giả bộ ư? Anh nghĩ rằng Đỗ Phương Phương tôi chính là một kẻ ngốc sao? Trong lòng anh có trên người tôi hay không, chẳng lẽ tôi nhìn không ra? Tôi cho anh biết, Đỗ Phương Phương tôi chính là không giống với những người phụ nữ khác, bọn họ có thể nhẫn nhịn, nhưng tôi lại không nhịn được, anh không thể quên được đúng không? Tốt lắm, chúng ta đi tới chỗ ông nội phân tích đúng sai, Hà Dĩ Kiệt, tôi ngược lại muốn xem, anh cho nhà họ Đỗ tôi một lời giải thích như thế nào!”