Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 670: Chương 670




Chương 672:

Editor: May

Hà Dĩ Kiệt chậm rãi đứng lên, hai tay hắn chống ở trên bàn, đầu cúi thấp. Thư ký Triệu nhìn thấy vai gầy gò của hắn giống như đang hơi run, giọng nói anh ta run lên, âm điệu dần dần thấp xuống đến nói không nên lời, trong phòng thoáng chốc liền trầm mặc.

Hắn đứng như vậy khoảng mười lăm phút, có thể còn phải lâu hơn, thư ký Triệu cảm giác trên lưng đều toát ra mồ hôi lạnh. Anh ta thật đúng là đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Văn Tương Tư với Hà Dĩ Kiệt, trong đầu xoay chuyển một vòng, không khỏi có chút khó xử hơn. Hai bên đều không thể đắc tội, việc này liền khó làm.

Chỉ nghe gió thổi ở bên tai, thì ra là cửa sổ không có đóng chặt, đến lúc hoàng hôn, gió liền nổi lên.

Gió yên tĩnh, mang theo cảm giác mát lạnh và tịch liêu đầu mùa xuân.

Hà Dĩ Kiệt dần dần phục hồi tinh thần lại, nhíu nhíu mi tâm, nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng khổ sở nói không nên lời, khổ sở không có cách nào hình dung. Nếu như cô trôi qua khá hơn một chút, có thể áy náy của hắn sẽ ít đi một chút, ít nhất không cần quá lo lắng cho cô, không cần lo lắng trong cuộc sống tương lai, cô trôi qua không tốt, cho dù một ngày kia đột nhiên liền rời khỏi thế giới này, cũng sẽ không thể không bỏ xuống tâm sự chưa dứt kia được.

Hay là đi liếc nhìn cô một cái, chỉ liếc mắt nhìn ở xa xa, sau đó nhất định đưa cô rời đi, vĩnh viễn rời khỏi thành phố dơ bẩn này.

“Thư ký Triệu, đi chuẩn bị xe đi.”

Hắn bỗng nhiên mở miệng, làm cho thư ký Triệu vẫn luôn trầm tư bị dọa run lên, “Vâng, bộ trưởng, là đi gặp Văn tiểu thư sao?”

Anh ta thử thăm dò cúi đầu hỏi, nhìn Hà Dĩ Kiệt im lặng gật gật đầu, liền lập tức lớn tiếng nói: “Vâng, tôi đây liền đi an bài.”

Lúc hắn kéo cửa ra, Hà Dĩ Kiệt lại dặn dò một câu: “Đừng kinh động cô ấy, đừng để cô ấy phát hiện, nói với thuộc hạ, làm việc cẩn thận.”

“Vâng, ngài yên tâm, tôi sẽ phân phó ngay.”

Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu; “Đi thôi.”

Thư ký Triệu đóng cửa lại rời đi, Hà Dĩ Kiệt có chút chậm chạp ngồi xuống, thân thể hắn vùi ở trong ghế xoay bằng da mềm mại, có chán nản nói không nên lời. Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại bất động, trong đầu lại vẫn xoay quanh những lời vừa rồi của thư ký Triệu, bộ dáng cô bây giờ, đến thư ký Triệu cũng có chút nhận không ra.

Tương Tư có bộ dạng gì? Cô lại nên có bộ dạng gì?

Cô hẳn là mềm nhũn đáng yêu vùi ở bên cạnh hắn giống như thường ngày, có tươi cười xinh đẹp, có ánh mắt linh động hoạt bát nhất. Cô nhỏ gầy nhưng không nhu nhược, như là nai con linh hoạt, cô nghịch ngợm lại hiền lành có gia giáo, vừa phải thích hợp. Cô nên mặc quần áo thật xinh đẹp, giống như trước khi cô mười chín tuổi, trôi qua cuộc sống không lo cơm áo đó, đây mới đúng là bộ dáng Tương Tư của hắn.

Hắn không thể suy nghĩ bây giờ cô thay đổi như thế nào, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên dung nhan của cô, đau đớn kia như là gai đâm trong máu trong thịt của hắn, đâm xuyên toàn bộ ngụy trang của hắn.

Xe phá vỡ đêm tối, yên tĩnh đi xuyên qua trong tiếng động ồn ào.

Ngoài cửa xe là thế giới lóe ra mây ngũ sắc, trong cửa sổ xe là yên lặng tịch mịch như đêm. Tài xế im lặng không lên tiếng, chỉ lo lái xe, thư ký Triệu ngồi ở vị trí kế bên tài xế cũng không dám hô hấp.

Hà Dĩ Kiệt ngồi ở hàng phía sau, vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mi tâm ở giữa lại nhăn thành một chữ xuyên (川), rất chặt, không hóa giải được nỗi buồn.

Xe vòng qua hơn nửa thành phố, trong thôn là những ổ gà ổ chó không ăn khớp với trong thành phố này, nơi lộ vẻ náo nhiệt và sa hoa duy nhất chính là siêu thị Gia Nhạc Phúc kia.

Xe dừng ở chỗ rất xa ngoài bãi đỗ xe, Hà Dĩ Kiệt hạ cửa sổ đến phân nửa, nhìn ánh sáng đèn đóm từ cửa siêu thị.

Thư ký Triệu trầm thấp nói, nếu như không nhận lầm người, Tương Tư chính là đi làm ở trong này. Cô đến siêu thị vào gần tới tám giờ sáng, buổi trưa sẽ trở về hai tiếng ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ làm mãi cho đến chín giờ tối siêu thị đóng cửa, cô sẽ tan việc.

Mà bây giờ là tám giờ rưỡi tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.