Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 152: Chương 152: Dư thừa nhu tình




Sonhoangquyen edit

Có lẽ đây chính là một người kỹ nữ có giấc mơ, mỗi ngày cùng một người đàn ông khác nhau lên giường, lại còn muốn ở trong lòng bảo trì một phần tình cảm sạch sẽ, cũng là, nếu không có kí thác, nếu là không có ảo tưởng tốt đẹp, ai có thể nhịn xuống?

Cô bé nào nghĩ tới cuộc sống như thế? Cô bé nào không muốn tìm một người đàn ông tốt để kết hôn?

Thế nhưng cô đơn đi qua, Lô Địch lại rất nhanh thanh tỉnh, trong lòng cô biết chính mình bước vào vòng tròn này, căn bản không có khả năng toàn thân sạch sẽ trở ra, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Mạnh Thiệu Hiên ...

Cô kiên định làm công việc kỹ nữ, dùng thân thể của mình kiếm tiền, biến hóa các phương pháp dâm dục đa dạng để phục vụ đại chúng, cô không ăn trộm ăn cướp, Lô Địch cảm thấy như vậy rất tốt, so với ở nhà nghèo khổ làm việc cực như trâu...

Thế nhưng lần này...điều đó không giống tác phong nghề, cô cam tâm tình nguyện, nếu để nhìn hắn chết trong ngõ hẻm dơ bẩn này, cô thà rằng mình bị người chơi đùa đến chết, cứu hắn, so với việc câu được một con rùa vàng lớn cả đêm buôn bán lời một vạn còn làm cho cô hài lòng hơn, phải nói rằng, Lô Địch là một cô gái rất keo kiệt, muốn cô bỏ tiền, như là muốn mạng của cô.

Con người hắn sạch sẽ tuấn mĩ như vậy, kia sao lại đắc tội?

Lô Địch làm kĩ nữ nhiều năm như vậy, ngoại trừ bị người làm hư thân tưởng chết ngày đó khóc như sói tru, đây là lần thứ hai khóc nước mắt không ngừng được.

Thân thể non mềm của cô bị thô ráp trên tường cọ sát, đau không ngừng muốn rên rỉ, người đàn ông phía sau không biết thay đổi mấy, phía dưới đau không chịu nổi, chân đều căng thẳng tựa hồ như chuột rút, tư vị quả nhiên không dễ chịu...

Lại bị người chuyển qua, đính ở trên tường, một chân cơ hồ bị người bài thành 180 độ, cô cảm giác xương cốt toàn thân mình đều muốn nát...

Cô đem mặt quay về một bên, không nhìn tới hắn, chỉ là nếu nhìn hắn, cô chỉ cảm thấy đối với hắn một loại khinh nhờn. Mặc dù biết hắn hôn mê, nhưng nhìn đến mặt của hắn, muốn mình làm chuyện dơ bẩn này, cô không ngừng được mặt đỏ, Kỹ nữ còn có thể mặt đỏ, thật con mẹ nó,thế giới lấy làm kì tích a!

Trời dần dần sáng, hoảng hốt có thể nghe được tiếng người mở cửa sang sớm, hắt nước, gánh nặng trên người rốt cuộc buông, thân thể rách nát của cô bị người ném ở trên mặt đất, như là một bao tải rách, mấy người kia vừa mặc quần vừa thỏa mãn, mấy người thuận tay đem tiền trong ví của Lô Địch lấy đi...

Tiếng bước chân từng bước rời xa, Lô Địch ghé mặt trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, toàn thân lạnh phát run, nhưng vẫn là tích góp một chút sức lực, rất nhanh bò dậy, tìm được áo khoác ngoài của mình, đem thân thể của mình vây lại, rồi kéo lê thân thể mình đến trước mặt Mạnh Thiệu Hiên...

Cô cố sức kéo thân thể trầm trọng của hắn, mí mắt của hắn tựa hồ giật giật, Lô Địch đáy lòng vui vẻ, cắn răng một cái, rồi dùng sức đỡ hắn đứng lên, cô muốn hắn phải sống, muốn đỡ hắn đi, nhưng cả người hắn đều không có khả năng, Lô Địch một thân mồ hôi, cô muốn buông hắn đi tìm người giúp, lại lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, mò tìm di động của mình, lại phát hiện di động cũng bị người lấy mất.

Lô Địch trầm mặc một hồi, cuối cùng tháo bỏ giầy, cô lộ vẻ sầu thảm cười, ngồi xổm trước mặt Mạnh Thiệu Hiên, ngón tay chậm rãi vươn, muốn phủ lên mặt hắn, lại dừng cách 1cm trước mặt hắn, tia nắng ban mai mông lung, đem hai người bọn họ đều mạ một vòng ấm áp quang mang...

Ngón tay nhỏ bé của cô, dọc theo hư không vẽ gương mặt của hắn, nước mắt Lô Địch như vậy liền rơi xuống, từng viên từng viên như là chân châu, cô giơ tay lên xóa đi, nước mắt vẫn tuôn xuống không ngừng...

Lô Địch dưới đáy lòng thẩm chửi mình một tiếng, oán hận đem nước mắt xóa đi, cô đứng lên, nhưng vẫn nghiêng thân thể về phía hắn,cố sức đem thân thể hắn kéo lên, trọng lượng hắn đè xuống một khắc kia, Lô Địch cảm giác mình muốn hộc máu, tim đập nhanh hơn, trong cổ họng hồng hộc như là ông bễ rách nát, Lô Địch hai tay nhỏ yếu gắt gao ôm lấy hai chân rắn chắc của hắn, lê từng bước một, đều giống như là giẫm trên lưỡi dao sắc bén, chân cô chỉ đi tất, mấy bước đã bị xé rách, lại rét buốt cùng khó chịu.

Nhớ đầu ngõ có một phòng khám tư nhân, danh tiếng cũng không tệ lắm, Lô Địch đeo hắn hôn mê, từng bước từng bước một gian nan về phía trước.

Trên đường cũng không gặp một người, Lô Địch đi đến cuối cùng, chỉ cảm giác mình dựa vào một hơi ở đi, lòng bàn chân đau đến không còn cảm giác, hai tay cũng tựa như bị bẻ gãy, cô gắt gao cắn răng, đầu váng mắt hoa, cước bộ phù phiếm, cuối cùng khi nhìn thấy biển phòng khám, thở mạnh một hơi, cả người liền mềm nhũn trên mặt đất...

**********

Băng gạc một vòng lại một vòng được tháo ra,Mạnh Thiệu Đình đứng ở một bên không kìm hãm được hai tay nắm chặt,ánh mắt chuyển động theo động tác của thầy thuốc, đến cuối cùng, thấy một vết thương mầu hồng nhạt bằng đồng xu trên trán cô lồi ra, mà bác sĩ cũng là nhíu chặt mi...

"Bác sĩ, vết sẹo này.." Mạnh Thiệu Đình nhăn mi, chỉ vào vết thương trên trán Tĩnh Tri...

"Không cần phải phí, đây là dấu vết trên da, trên người để lại sẹo, chính là Hoa Đà tái sinh cũng không xong." Tĩnh Tri bỗng mở miệng, tay xoa xoa trán mình, một vết thương lớn như vậy, cũng làm cho cô không khỏi miễn kinh hãi.

Trên đời này phụ nữ không ai không thích khuôn mặt đẹp như hoa, cô nguyên bản chính là tướng mạo thường thường, hiện tại phá hủy dung, nói không chừng sẽ nhân họa được phúc chưa biết chừng.

Mạnh Thiệu Đình ý bảo bác sĩ đi ra, ngồi xuống trước mặt cô, cầm tay cô, chậm rãi nói: "Cũng chưa biết chừng, chung quy có phương pháp."

"Nữ vì duyệt mình người dung." Tĩnh Tri lạnh lùng cười, rút tay từ lòng bàn tay hắn ra: "Vì thế không cần phải."

Lòng bản tay hắn trống không, tựa hồ tâm cũng hơi trống rỗng, mấy ngày này, nhìn mặt lạnh của cô xác thực là nhìn nhiều lắm, cũng may mà hắn không có trở mặt rời đi, lúc này thấy cô vẫn như vậy, tâm trạng lại âm thầm có phần bực bội: "Có cần phải không cần thiết, tôi nói tính! Tôi là muốn cô vì tôi càng ngày càng đẹp."

Tĩnh Tri không ra tiếng, bên môi cười lạnh lại càng sâu, nếu hắn muốn uổng phí tâm cơ, liền kệ hắn đi.

"Cô đợi lát nữa, tôi cho người hầu thu dọn, chúng ta liền xuất viện,xuất viện là chuyện tốt, cô hôm nay cũng đừng dùng sắc mặt đó nhìn tôi có được không?" Thấy cô như vậy, lại thêm vết thương đỏ trên trán, bất giác hắn mềm lòng ba phần, ở bên cạnh cô ngồi xuống,nhẹ nhàng kéo vai cô: "Tôi dẫn cô đi ăn tiệc, nha? Muốn ăn cái gì?"

Tĩnh Tri giống như một pho tượng rối gỗ không nhúc nhích, Mạnh Thiệu Đình tự đòi mất mặt, hứng thú bất giác có chút rã rời, thẳng thắn cúi đầu, cầm tay cô nhẹ nhàng vỗ về: "Cô thích đàn dương cầm, tôi cố ý cho người mua cho cô một cây đàn tốt nhất, chờ cô trở lại là có thể mỗi ngày đánh đàn."

"Sau này tôi cũng không bao giờ đàn dương cầm." Tĩnh Tri đưa tay gạt ra, trong lòng lại có một vết thương nhàn nhạt đóng băng.

"Móng tay vẫn là quá dài, cô đừng động, để tôi cắt móng tay cho cô." Dứt lời hắn với ngăn kéo lấy một cây kéo sắc bén, đem tay cô đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận từng ly từng tý cắt móng tay cho cô.

Tiếp: Không cho phép cô nghĩ đến hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.