Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 338: Chương 338: Đừng đi (2)




Editor: May

Nhưng chẳng biết tại sao, cô chỉ muốn nhiều nhìn một chút, nhìn thử sau khi anh giận cô sẽ phản ứng như thế nào?

Tim đập rất nhanh, ban đêm yên tĩnh, cô thậm chí có chút sợ anh sẽ nghe được tim của mình đập nhanh, theo bản năng nắm chặt vạt áo.

Anh lại đốt một điếu thuốc, Tĩnh Tri không khỏi chu môi. Cô không thích anh hút thuốc nhất, anh cũng không phải không biết, chẳng lẽ anh không tính trở về phòng sao? Vì thế có thể không quan tâm để chính mình liều mạng hút, dính vào một thân mùi thuốc lá.

'Tách' một tiếng, khép bật lửa lại, tàn thuốc chợt sáng chợt tối. Cô nhìn thấy mặt của anh, lông mày dài đẹp mắt nhíu chặt. Cô nhìn bao lâu, anh liền nhíu bấy lâu, lòng của cô không nhịn được lại đau một chút.

Anh chắc chắn rất khổ sở vì câu đả thương người kia của cô, trong ngực tràn ngập tự trách và hối hận, cô thật nên bị anh hung hăng mắng một trận.

Anh hút rất nhanh, hai ba hơi đã ném đầu mẩu thuốc lá sang một bên, tiện tay lại đốt một điếu.

Tĩnh Tri đứng không nổi nữa, đẩy cành cây trước mặt ra, nhấc chân đi về phía anh: "Mạnh Thiệu Đình!"

Giọng nói của cô vẫn ôn nhu trước sau như một, nhưng mang theo một chút giận dữ. Tay đốt thuốc của Mạnh Thiệu Đình dừng lại một chút, chợt lại cười tự giễu, dứt khoát xoay người sang chỗ khác không chút do dự đốt thuốc, híp mắt hung hăng hút một hơi, không thèm để ý đến cô.

Tĩnh Tri sửng sốt, thiếu chút nữa liền xoay người chạy, nhưng chần chừ liên tục, lại gắt gao cắn môi một cái, nâng mí mắt hơi mỏng lên, con ngươi như hồ sâu

ập xuống một đám sương mù, giọng nói của cô lại nhu hòa hơn mấy phần, cô biết anh không chịu nổi nhất khi cô gọi anh như vậy nhất.

"Thiệu Đình..." Cô hơi kéo dài âm điệu, mắt không chuyển nhìn sát theo lưng rộng rãi của anh.

Quả nhiên, động tác hút thuốc của anh giống như là dừng một chút, trái tim cô không khỏi vui vẻ, đang muốn mở miệng, lại thấy người nọ lại ngoảnh mặt làm ngơ hút tiếp.

Nụ cười của Tĩnh Tri lập tức cứng ở trên mặt, cô oán hận dậm chân một cái, lại giẫm lên một cục đá nhỏ bén nhọn. Trong miệng vô ý thức 'á' một tiếng, thân thể hơi nghiêng, may mà đỡ cây nhỏ bên cạnh mới đứng vững lại, không có té ngã.

Lúc cô hô đau ra tiếng, thân thể Mạnh Thiệu Đình giống như quay lại hơn phân nửa, nhưng lúc nhìn qua cô, anh lại chậm rì rì xoay trở lại, hút một hơi cuối cùng, sau đó ném đầu mẩu thuốc lá ra ngoài, nhấc chân hung hăng dập tắt.

Không gian liền yên tĩnh, thậm chí còn yên tĩnh hơn lúc cô vừa nhìn lén anh mấy phần.

Cô có chút há hốc mồm đứng ở chỗ này, lòng bàn chân đau đớn vẫn rất rõ ràng, nhưng đầu quả tim lại bắt đầu co quắp, bóng lưng kiêu căng lạnh lùng của anh như là dao nhỏ sắc bén, lập tức đâm ở trước ngực của cô.

Cắn chặt đầu lưỡi một chút, đau nhói làm cho mình thanh tỉnh. Cô nghĩ đến mục đích của chính mình, cố nén khổ sở trong cổ họng: "Thiệu Đình, xin lỗi."

Anh động cũng không động, lại chậm rãi giơ tay phủ lên hoa cây tùng trước mặt, hình như có một chút thờ ơ xoa nắn một chút.

Ánh sáng nơi đáy mắt Tĩnh Tri ảm đạm xuống, cô cúi đầu, cuối cùng không đành lòng anh đứng ở chỗ này chịu đông lạnh, huống chi chân của anh còn cần nghỉ ngơi nhiều...

"Thiệu Đình, anh đừng nóng giận, lúc này là nửa đêm, khí lạnh đã xuống, chân anh vẫn chưa lành hẳn, bác sĩ nói muốn anh nghỉ ngơi thật tốt, trở về với em, có được không?"

Cô muốn tiến lên một bước, nhưng chân đau dữ dội, giống như cục đá sắc bén vừa rồi cắt rách bàn chân, Tĩnh Tri đau đến trên trán toát ra mồ hôi lạnh, đứng ở nơi đó không dám lộn xộn nữa.

Hồi lâu sau, bóng lưng của anh vẫn ở dưới ánh trăng se lạnh như trước.

Tĩnh Tri cứ nhìn anh như vậy, không biết qua bao lâu, giọng nói của anh mới vang lên: "Em đi về ngủ trước đi, anh muốn một mình yên tĩnh một chút."

Anh không đành lòng, vừa rồi nhìn thấy cô chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh đi ra, trên chân giống như không có mang dép, anh lại bắt đầu không có tiền đồ đau lòng.

"Thiệu Đình --" Cô có chút không cam lòng, thế nhưng lòng tự trọng đáng thương nho nhỏ kia lại bắt đầu quấy phá, cuối cùng xoay người sang chỗ khác, cố gắng nhịn xuống đau đớn dưới chân đi vào nhà.

Một mình cúi đầu yên lặng đi một hồi, bước chân càng ngày càng bắt đầu loạng choạng, nước mắt tựa hồ muốn bắt đầu đảo quanh, nhưng bị cô liều mạng nhịn xuống, cô đã khóc quá nhiều!

"Chân bị thương?" Chợt nghe bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh. Tĩnh Tri theo bản năng hơi nghiêng đầu, đối diện khuôn mặt lạnh như băng của anh, tâm vừa dâng lên của Tĩnh Tri liền ngã vào đáy cốc. Cô chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, lập tức cười nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là hơi khó chịu một chút."

Cất bước muốn đi về phía trước, thân thể lại bỗng nhiên bị người ôm lấy. Tĩnh Tri đột nhiên mở to hai mắt, khuôn mặt căng thẳng của anh ẩn ở trong bóng tối lờ mờ, không thấy rõ lắm. Lòng của cô bỗng nhiên mềm nhũn, thân thể căng thẳng cũng thả lỏng, mặc cho anh ôm cô đi trở về.

Lên lầu, đặt cô ở trên giường, anh mang nước tới rửa sạch cho cô một chút, lại tìm hộp thuốc tới, cầm thuốc đỏ ra. Vết thương cũng không có rách, nhưng bị cục đá cứng rắn cấn ra một mảnh xanh tím, đáy mắt anh càng đậm màu hơn, nhưng vẫn nhẹ nhàng thoa thuốc nước lên. Cảm giác mát lạnh truyền đến, làm cho Tĩnh Tri nhịn không được thoải mái thở dài một tiếng. Bàn tay anh nắm đầu ngón chân của cô hơi run lên một chút, sau đó đã để chân cô xuống, yên lặng sửa lại hộp thuốc một chút, rồi anh đứng lên.

Tĩnh Tri bỗng nhiên có chút khẩn trương, nâng mặt nhỏ giọng mở miệng: "Thiệu Đình... Anh còn tức giận phải không?"

Cô đưa tay kéo ống tay áo của anh lại, tim của anh liền run rẩy một chút. Sao có thể không tức giận? Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng người phụ nữ mình yêu thích từng có người đàn ông khác. Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng người phụ nữ mình yêu thích lấy mình so sánh mình với người đàn ông khác, còn nói người đàn ông kia rất tốt, nhớ thương sự tốt đẹp của người đàn ông kia!

"Không còn sớm, em ngủ đi." Anh nói lạnh nhạt một câu, vẫn còn cường ngạnh quyết tâm không nhìn cô, xoay người đi ra ngoài.

"Thiệu Đình, anh đi đâu vậy?" Tĩnh Tri lập tức nhảy xuống giường, cũng đã quên chân đang đau đớn, chỉ là gương mặt trắng bệch nhìn anh, trái tim nhảy loạn thình thịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.