Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 332: Chương 332: Hu hu hu ~~ Tại sao muốn ngủ với mẹ của con? (1)




Mỗi khi thằng bé kêu một tiếng bác, giống như là đang nhắc nhở sự tồn tại của Thiệu Hiên với cô, bảo cô an lòng như thế nào đây?

Mạnh Thiệu Đình cảm giác được bàn tay khoác trên cánh tay của mình cứng ngắc, anh liền ngẩn ra. Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, lại sinh ra một suy nghĩ.

"Phi Đồng." Anh rất nghiêm túc gọi tên bánh bao nhỏ.

"Dạ?" Phi Đồng trừng lớn đôi mắt xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to nhìn Mạnh Thiệu Đình không chớp.

"Bác nghĩ muốn theo đuổi mẹ con, Phi Đồng có nguyện ý hay không?"

"Theo đuổi là cái gì?" Phi Đồng nhíu mày, không hiểu nổi. Người lớn nói chuyện thật phiền phức, nói thẳng vấn đề chính không được sao?

"Chính là bác thích mẹ của con, muốn ở chung một chỗ với mẹ con. Sau này sẽ chăm sóc và yêu thương mẹ con, có được không?"

Anh nheo mắt lại, quan sát đứa nhỏ xinh đẹp này. Anh tuyệt đối không chịu chiếm cục diện bị động, dù Phi Đồng là con trai của Thiệu Hiên, anh cũng muốn giữa vai trò chủ đạo trước, làm cho Phi Đồng thích anh!

Phi Đồng lập tức cong mắt lên, cười đặc biệt đáng yêu: "Bác sẽ rất thương mẹ ư? Thương mẹ như là mẹ thương con sao?"

"Đương nhiên, bác sẽ thương mẹ con còn hơn mẹ con thương con luôn."

"Được, chỉ cần mẹ con cũng thích bác, bác có thể theo đuổi mẹ."

"Vậy nếu như mẹ con thích bác, nguyện ý ở cùng một chỗ với bác, sau này Phi Đồng sẽ không thể gọi bác là bác được."

Anh ân cần dụ dỗ từng bước một, Phi Đồng quả nhiên bị anh xoay vòng, nghiêng đầu nhỏ cố gắng suy nghĩ; "Vậy phải gọi là gì?"

Thằng bé mới hai tuổi rưỡi, trong đầu hoàn toàn không có ý thức được người cha.

Tĩnh Tri bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, cô hơi nâng mặt lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt giống như bị nuốt vào trong lòng. Cô thương xót Phi Đồng, thằng bé hoàn toàn không biết đứa bé trên đời này đều phải có một người cha.

Mạnh Thiệu Đình ngẩn người, đầu quả tim bỗng nhiên sinh ra mềm mại và đau lòng nói không nên lời. Anh ôm chặt thân thể nho nhỏ của thằng bé, bỗng nhiên đặt nó ở trong ngực, nhẹ nhàng mở miệng: "Phi Đồng nguyện ý để bác làm cha của con không? Bác sẽ thương Phi Đồng giống như mẹ con vậy."

Phi Đồng nằm ở trên ngực của anh hồi lâu, bỗng nhiên tránh ra. Thằng bé đặc biệt nghiêm túc nhìn Mạnh Thiệu Đình, nói một câu ngoài dự đoán của mọi người: "Vậy nếu như cha ruột của con trở về thì phải làm sao bây giờ?"

"Phi Đồng..." Tĩnh Tri cả kinh, đột nhiên xoay người lại, liền thấy hai nam nhân một lớn một nhỏ đối diện nhau, không khí yên tĩnh dọa người.

Tĩnh Tri lại nhìn Mạnh Thiệu Đình, thấy anh bỗng nhiên cười càn rỡ. Nở nụ cười nhưng lại sinh ra vô số bi ai, trái tim của cô bỗng nhiên co rút đau đớn một chút, theo bản năng nắm chặt cánh tay của anh, lắp bắp mở miệng: "Thiệu Đình..."

Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt ý bảo cô yên tâm.

Anh bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Đồng, rất nghiêm túc mở miệng nói từng câu từng chữ; "Mặc dù bởi vì có chút nguyên nhân, tạm thời cha ruột của Phi Đồng vẫn không thể trở về. Nhưng bác cam đoan với con, mặc kệ Phi Đồng có nguyện ý tiếp nhận bác hay không? Có nguyện ý gọi bác là cha hay không? Bác cũng không tức giận, hơn nữa Phi Đồng có thể đồng thời có được hai người cha, vĩnh viễn đều có thể."

"Thiệu Đình!" Thân thể Tĩnh Tri mềm nhũn, nước mắt cũng đã rơi xuống. Anh không cần ủy khuất chính mình như vậy, thực sự không cần...

Anh cầm tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt: "Tĩnh Tĩnh, đây là chuyện thường tình, quan hệ huyết thống vĩnh viễn đều chém không đứt, quan hệ của Phi Đồng và Thiệu Hiên cũng như vậy. Dù cho anh để ý, nó cũng sẽ thật sự tồn tại, thay vì không phóng khoáng, tính toán chi li, không bằng anh rộng lượng một chút, không phải anh sẽ nhận được nhiều hơn sao?"

Anh nhướng mày cười, nụ cười càng nở rộng, giống như cô đơn và bi ai vừa rồi đều không tồn tại. Nụ cười của anh sang sảng và trong suốt, làm cho người ta luôn muốn nhìn trộm. Tĩnh Tri nhẹ nhàng cúi đầu, ở trước vẻ mặt thâm tình như vậy của anh, cô đột nhiên cảm giác mình có chút không chịu nổi.

Đảo mắt sinh nhật của Tĩnh Tri lập tức đến, ở dưới sự thu xếp của Thẩm Bắc Thành, cuối cùng Tĩnh Viên cũng sửa sang xong. Ngoại trừ một chút chi tiết cần hoàn thiện ở bên ngoài, trên cơ bản đã có thể vào ở.

Tiệc tối sinh nhật liền an bài ở Tĩnh Viên, cũng không có mời nhiều người. Thẩm Bắc Thành và Thanh Thu, Bình Bình, An Thành, Hà Dĩ Kiệt bởi vì Tương Tư nên không thể tới bữa tiệc.

Tương Tư đã bị Hà Dĩ Kiệt bao chuyên cơ đón trở về, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thanh Thu hẹn Tĩnh Tri đi thăm mấy lần, nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng chỉ nói Tương Tư bệnh, không để các cô gặp. Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp gì, Hà Dĩ Kiệt không phải là người các cô có thể tùy tiện đối phó. Nhưng may mà nghe Bắc Thành nói, lần này Hà Dĩ Kiệt đón Tương Tư trở về, thái độ chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Tương Tư tạm thời sẽ không ăn khổ, lúc này Tĩnh Tri và Thanh Thu mới yên lòng.

Bánh bao nhỏ đã lâu không gặp mẹ, buổi tối ăn xong cơm tối, tắm rửa xong liền dựa vào trên giường của Tĩnh Tri và Mạnh Thiệu Đình, không chịu đi ra. Lăn lộn ở trên giường lớn xa hoa, la hét muốn ngủ với mẹ. Thằng bé cởi hết đồ, thân thể nhỏ mập mạp trắng nõn như là bánh màn thầu mềm mại thơm mát mới ra lò, khiến Tĩnh Tri vô cùng mềm lòng. Ôm nó, hung hăng hôn một phen, lại kéo chăn mỏng đắp kín cho nó, quả nhiên là không cho nó ra ngủ với bảo mẫu.

Mạnh Thiệu Đình tắm rửa xong, chỉ quấn lung tung một cái khăn tắm ngang hông đầy sức lực, vừa lau tóc vừa không ngẩng đầu lên, "Tĩnh Tĩnh, giúp anh sấy tóc một chút..."

"Mạnh tiên sinh, người muốn ngủ với chúng tôi sao?" Đứa nhỏ nằm ở trong chăn lộ ra đầu nhỏ, mắt to nhanh như chớp vừa chuyển, bập bẹ nói.

À, Mạnh tiên sinh là xưng hô điều hòa tạm thời đạt thành giữa Mạnh Thiệu Đình và bánh bao nhỏ. Mạnh Thiệu Đình không muốn bị kêu là bác, bánh bao nhỏ nói còn muốn quan sát cẩn thận anh một khoảng thời gian rồi mới bằng lòng quyết định gọi cha hay không? Bởi vậy nên có một xưng hô như thế.

Khăn mặt trong tay bịch một tiếng rơi xuống đất, Mạnh Thiệu Đình vừa quay đầu lại, chính là nhìn thấy người phụ nữ của anh ôm viên thịt nhỏ vừa hôn vừa vỗ, vẻ mặt tràn đầy tình mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.