Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 165: Chương 165: Không muốn đứa bé này 1




Cô mang thai tròn sáu mươi ngày, mà hắn cùng cô năm năm sau lần đầu tiên, cũng chính là ngày mà cô cùng Mạnh Thiệu Hiên kết hôn, cách hiện tại, bất quá không được năm mươi ngày.

Sự tình rất rõ ràng, một tia nghi vấn khả năng cũng không có, đứa nhỏ không phải của hắn.

Sau khi hắn đập phá bàn, cha mẹ tức giận vô cùng, đại ca ôn nhu khuyên cha mẹ bớt giận, Mạn Quân vẻ mặt hoảng hốt không dám tiến lên, đến cuối cùng, còn đại ca khuyên cha mẹ, để hắn đi ra.

Trước lúc hắn lên xe, nghe được đại ca nói một câu: "Có cái gì tốt tức giận? Hiện tại mọi người là của em, Thiệu Hiên cũng bị đưa đi Mĩ, em lại làm cho cô ấy sinh trên thập bát, cô ấy không phải đối với em khăng khăng một mực?"

Hắn cũng không đáp lại, chỉ là lạnh mặt ngã lên cửa xe.

Đại ca nói dễ, duy chỉ có hắn tự mình biết, Phó Tĩnh Tri nữ nhân này đặt ở trên thời kì thế kỉ khủng bố trắng, nhất định là bị tẩy não dưới đất đảng, cho dù là ghế hùm treo ngược máy bay, cây thăm bằng trúc tử đâm tay, cô cũng là thà chết không chịu khuất nhục!

Cô muốn sinh con của hắn? A...

Mạnh Thiệu ĐÌnh trong lòng một trận cười lạnh, thẳng thắn làm cho chính cô trước giết mình.

Xe rất nhanh liền dừng lại, Mạnh Thiệu Đình đẩy cửa xuống xe, hắn một thân âu phục đen, tóc thoáng có chút loạn, chân thon dài nện bước đi cực nhanh, tất cả mọi người kinh sợ không dám nhìn thẳng bộ mặt như băng sơn của hắn.

Trực tiếp đi vào thang máy, lên thẳng phòng bệnh ở tầng 18. Nhưng hắn nghĩ lại, lại lên tầng thứ 26, trực tiếp vào phòng làm việc của bác sĩ, trong phòng làm việc có một người, nhưng bác sĩ đang nhìn hắn giống như là một Tu la, cuống quýt đuổi người kia ra, vẻ mặt tươi cười chào đón: "Nhị thiếu, ngài thế nào tới, có chỗ nào không thoải mái?"

"Lập tức chuẩn bị cho bệnh nhân phòng số 2066 phẫu thuật."

Mạnh Thiệu ĐÌnh môi mỏng khẽ mím, lạnh giọng nói.

"2066? Phó tiểu thư thân thể rất tốt, không cần mổ a."

Bác sĩ có chút kinh ngạc, vừa dứt lời, lại giật mình nhìn sắc mặt càng phát ra trầm ám của Mạnh Thiệu Đình, lại nói: "Nhị thiếu, ngài là nói..."

"Đúng, sẩy thai, lập tức chuẩn bị phẫu thuật cho tôi, ta không muốn đứa nhỏ kia."

Mạnh Thiệu Đình rút một điếu thuốc đốt, thanh âm của hắn có chút khàn khàn, từng câu từng chữ lại cường ngạnh vô cùng.

Nếu như là trước lúc yến hội, không chừng hắn sẽ để cô lưu lại, dù sao, hai người bọn họ cũng đã mất đi một đứa nhỏ, hắn đối với co có một mạt áy náy cùng thua thiệt, hắn cũng là một con người có máu có thịt, như thế nào lại như ma quỷ máu lạnh? Thế nhưng hiện tại, hắn hận không thể bóp chết cô!

"Nhị thiếu...Phó tiểu thư thân thể rất suy yếu, cô ấy trước đây, trước đây đã từng sinh non đúng hay không?"

Mạnh Thiệu Đình gật đầu, ngực bỗng nhiên căng thẳng, nghĩ đến một đêm tuyết lớn bay đầy trời kia, không có một người đầu đường,cô nhìn cha mình nhắm mắt, lại nhìn dưới thân tuôn máu tươi, nhìn hai người thân thiết nhất, chỉ trong chốc lát tan thành mây khói, khi đó tuyệt vọng cùng thống khổ, nên thế nào thừa dụ?

"Lần này mang thai là rất khó, nguyên bản là thân thể cô ấy lần trước sinh non tạo thành tổn thương lớn, hơn nữa nguyên khí bị thương, vì thế biện pháp tốt nhất bây giờ là bảo dưỡng thật tốt, nếu là động thủ lần nữa, sợ rằng cơ thể Phó tiểu thư sẽ không chịu đựng nổi..."

Bác sĩ lại cực kì tẫn trách, mặc dù đứng trước mặt mình là người lãnh đạo trực tiếp, thế nhưng cũng không thể lấy mạng người ra hùa theo ý hắn.

"Thành công nắm mấy phần?" Mạnh Thiệu Đình hung hăng gạt tàn thuốc, thanh âm của hắn có chút khàn nhẹ, nghe rất không thoải mái.

"A?"

Làm phẫu thuật, ông có mấy phần nắm chắc lưu lại mạng của cô ấy?"

"Nhị thiếu, điều này không thể nói chính xác, Phó tiểu thư thân thể rất yếu, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, không phải đùa giỡn..."

"Ông đừng nói này đó, hiện tại đi chuẩn bị, làm tốt tất cả khẩn cấp thi thố, đem tất cả những bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản mời đến, đứa bé này vô luận như thế nào cũng không muốn, nhưng là mệnh của cô ấy, nhất định phải bảo trụ cho tôi! Hiện tại liền đi, nếu như các người còn muốn ở đây kiếm sống!"

Hắn buông nhẹ tay đem mẩu thuốc lá ném trong thùng rác, lúc ngẩng đầu lên, một đôi mắt phụt ra lạnh lùng làm cho lòng người sợ hãi, ánh mắt không mang theo một tia nhiệt độ, làm cho vị bác sĩ này không khỏi run lên, mà Mạnh Thiệu Đình đã xoay người đi.

Lúc đi tới hành lang, Bắc Thành điện thoại qua, bệnh viện này là sản nghiệp của Bắc Thành, vì thế hắn mới đưa Tĩnh Tri đến nơi này, mà Bắc Thành gọi điện qua, bất quá là hỏi thăm tình huống của Tĩnh Tri.

Đã nghe được tình huống muốn đem cô làm phẫu thuật, Thẩm Bắc Thành đã minh bạch biết chuyện gì xảy ra, chỉ nói một câu, ta để cho Thanh Thu sang nhìn, có lẽ sẽ phải giúp đỡ gì.

Mạnh Thiệu Đình cũng không có cự tuyệt, hắn và Triển Thanh Thu cũng có gặp qua vài lần, cô là vợ của Bắc Thành, lại luôn luôn ru rú ở trong nhà, thậm chí rất nhiều người không biết Thẩm Bắc Thành đã kết hôn.

Nửa giờ sau, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, trong lòng biết là bệnh viện đã chuẩn bị xong phẫu thuật, hắn cũng không nói thêm cái gì, chỉ là phất tay ý bảo bọn họ đi vào.

Mạnh Thiệu Đình lại không cùng qua đó, hắn đáy lòng có chút thấp thỏm, không biết nên thế nào đối mặt với ánh mắt oán hận của cô.

Tĩnh Tri, lần này tôi lại xin lỗi cô một lần nữa,thế nhưng tôi không có cách nào, tôi nhịn không được.

Nếu như cô hận tôi,liền hận đi, dù sao cô đối với tôi oán hận, cả đời này cũng không thể mạt bình, vậy cứ tiếp tục hận đi.

Hắn tựa ở trên tường, chợt nghe trong phòng bệnh truyền đến thanh âm, là thanh âm của cô, thê lương mà lại nghiền nát: "Làm cho Mạnh Thiệu Đình vào đây!"

Phịch một tiếng, là tiếng bình thủy bị ném vỡ, Mạnh Thiệu Đình đạm đạm nhất tiếu, tính tình càng lúc càng lớn, nhớ tới thời gian trước đây lúc kết hôn, thấy cô một lần phát quá tính tình, là lúc hắn buộc cô chủ động tới lấy lòng hắn, cô thực sự giận.

Thế nhưng lúc đó, ngay cả tức giận cũng đều là văn văn tĩnh tĩnh, mà bây giờ, cô chẳng lẽ thật bị hắn sủng thành một người đàn bà chanh chua?

Mạnh Thiệu Đình lại cười, vỗ vỗ tay, chậm rãi hướng phòng bệnh đi tới.

Một cánh cửa vừa kéo ra, trước mặt chính là một bình truyền dịch bị ném qua, mà hắn nhanh tay nhanh mắt, ôm ngay được, bằng không bị đập bể đầu cũng nên?

"Làm cho tên hỗn đản này tới gặp tôi! Tôi muốn nhìn tên khốn kiếp kia có thể vô sỉ đến mức nào..."

Thanh âm của cô rõ ràng truyền đến,Mạnh Thiệu Đình tiện tay ném bình nước một bên, hắn phất tay một cái, ý bảo bác sĩ đi ra ngoài trước.

Cửa đóng lại,Mạnh Thiệu Đình nhìn cô, mà Tĩnh Tri,hai tròng mắt tựa hồ như muốn phun lửa, cô ôm một cái gối chăm chú để trên bụng, thân thể núp ở góc tường, một đôi mắt phẫn nộ lại cất giấu cơ cảnh, bản năng làm mẹ chính là như vậy, Mạnh Thiệu Đình lúc này mới tin.

Hắn thậm chí suy nghĩ, nếu như lúc này hắn tiến lên gây bất lợi cho con cô, nữ nhân này không chừng sẽ cắn xé gặm sống hắn!

"Cô muốn nói gì?" Mạnh Thiệu Đình đi lên phía trước, Tĩnh Tri lập tức rụt lùi vào góc tường, cô không yên lòng lật chăn đứng lên, đôi mắt sáng sủa bức người, môi trắng bệch hơi khô, cô vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, vừa mở miệng: "Không được động đến con của tôi."

"Cô định đoạt sao?" Hắn cười, đáy mắt lóe lên.

Mạnh Thiệu ĐÌnh ngồi xuống trên giường của cô, Tĩnh Tri lập tức khẩn trương toàn thân đều như buộc chặt, cô gắt gao nhìn hắn chằm chằm, sợ hắn sẽ làm ra cái động tác gì.

"Cô thân thể không tốt, bác sĩ nói, đứa nhỏ sống không nổi."

Hắn quang minh chính đại lừa cô.

Tĩnh Tri run lên, trong nháy mắt đáy mắt chảy ra tuyệt vọng, sống không nổi...đứa nhỏ, đứa nhỏ của cô cùng Thiệu Hiên.

Không, cô không tin, cô không tin ông trời lại tàn nhẫn như vậy, cướp đi của cô một đứa nhỏ, lại còn muốn cướp đi một đứa nữa!

Nếu như đứa bé này là của hắn, cô có lẽ sẽ không yêu thương không muốn, sẽ không chút do dự lấy xuống, thế nhưng, đứa nhỏ này là của Thiệu Hiên, là Thiệu Hiên!

Nếu như hắn biết, bọn họ đã có đứa nhỏ ở trong bụng, hắn sẽ là dạng biểu tình gì?

Hắn nhất định sẽ gọi lớn đứa nhỏ, sau đó sẽ ôm cô xoay quanh, lớn tiếng kêu, bà xã em thật lợi hại, bà xã anh yêu em chết mất!

Thế nhưng bây giờ, hắn ở nơi nào, cô cũng không biết, trên đời này sẽ có một người phụ nữ đáng buồn như vậy sao? Rõ ràng kết hôn, rõ ràng có chồng, lại không thể gặp, thậm chí ngay cả một tia tin tức cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.