Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 156: Chương 156: Khuynh thành không cứ là quốc sắc




Thẩm Mạn Quân thần sắc khó xử, bị Trầm phu nhân kéo tới phòng vệ sinh để rửa mặt.

Cô là không muốn đi, đi gặp Phó Tĩnh Tri có lợi ích gì? Mắng chửi cô ta? Cô sẽ không, đánh người, cô càng làm không được, cô càng lo lắng cho mình thì càng tự ti khóc lên, như vậy chẳng phải càng thêm mất mặt?

Cô cũng muốn yên tĩnh ở nơi này đem mình phong bế trong cái vòng nhỏ hẹp này, cho mình lưu một chút ảo tưởng nho nhỏ, chí ít, cô vẫn là vị hôn thê của Mạnh Thiệu Đình, chí ít, hắn còn không từng triệt để buông tha cô.

"Mạn Quân, con nghe mẹ nói, không cần con làm cái gì, tất cả đã có mẹ ra mặt, coi như là Thiệu Đình nó tìm con gây phiền phức, cũng có mẹ ở đây, mẹ thật cũng muốn nhìn hắn, xem có dám cấp sắc mặt khác nhìn mẹ không?"

Trầm phu nhân một bên giục con gái đi rửa mặt, một bên cắn răng nói.

Mạn Quân từ trước đến nay đều nghe lời, chỉ ngoan ngoãn đi rửa mặt, trong gương, đôi mắt có chút hơi đỏ, chườm lạnh qua, lại trang điểm thật dày mới nhìn được, Trầm phu nhân chọn y phục để sẵn trên giường, đi tới liếc mắt nhìn Mạn Quân, trong gương nhìn con gái mắt có sưng một chút, nhưng vẫn là thiên kim tiểu thư nhất phái đoan trang hiền thục, Trầm phu nhân không khỏi một trận uất ức, hai tay đặt trên vai con gái, lời nói thấm thía: "Con gái à, không phải mẹ dạy con làm người phải có tâm cơ, con tính đơn thuần, quá thiện lương, đây là sở trường của con, nhưng cũng là khuyết điểm của con, con phải biết sinh ra trong nhà chúng ta, tối kỵ không được nhu nhược mà lui, con không tranh, người khác sẽ không bởi vậy mà nhường nhịn con, trái lại còn khinh thường con, họ Phó kia chính xác năm nó không được nhị thiếu thích, hiện tại bất quá là nhất thời mới mẻ, con phải đem trái tim hắn kéo trở về, cũng phải cho nữ nhân kia biết cái uy của mình, dù sao Mạnh thiếu phu nhân là con, con lại sợ cái gì đâu?"

Mạn Quân trong lòng hơi xúc động, bàn tay nắm cây chổi đánh má hơi bồi hồi, cô liếc nhìn Trầm phu nhân trong gương, nhẹ nhàng mở miệng: "Mẹ, nếu như Thiệu Đình không phải nhất thời mới mẻ, mà là thật sự thích Phó Tĩnh Tri thì phải làm sao bây giờ?"

Trầm phu nhân sắc mặt rùng mình: "Vậy thỉ con càng thêm không thể giải đãi, phải nhớ kĩ, thành ra chuyện như vậy, ghi nhớ kĩ không được cùng đàn ông ầm ĩ, như vậy sẽ làm hắn thêm phiền, phong thái thích hợp chúng ta phải có, là thủ đoạn đùa giỡn tự nhiên cũng không thể thiếu, Thẩm gia chúng ta có địa vị như ngày hôm nay, tự nhiên không phải để cho người khi dễ."

"Được rồi, đem y phục thay đi, dù cho cô ta hiện tại chiếm được thượng phong, cũng nên làm cho cô ta biết rõ thân phận của mình,muốn cùng chúng ta đấu..."

Trầm phu nhân cật cật cười, ngón tay hơi chuyển động trên chiếc nhẫn hồng ngọc, thùy mi mắt khẽ cười nói: "Đàn bà như vậy cả đời này không biết ta đã gặp qua bao nhiêu, con xem một chút, xem ai là người cười cuối cùng?"

Mạn Quân giật mình nhìn chính mình trong gương, cô cũng thật không thể nhẫn nhịn được nữa, người khác đã khi dễ tới đầu cô, cô chẳng lẽ còn phải mặt tươi cười đối với người?

Bất kể là Thiệu ĐÌnh bức cô cũng tốt, cô có cái ý nghĩ này cũng được, hiện tại đã lưu lại bên người Thiệu Đình, Phó Tĩnh Tri, tôi mặc dù không phải tâm tư ác độc, Thiệu Đình chỉ có một, tôi nhất định phải tranh được.

Trầm phu nhân chọn cho cô chính là một bộ y phục màu hồng thời trang mùa xuân, màu da Mạn Quân không tồi, bộ y phục này càng tôn lên sắc hồng của làn da, Trầm phu nhân từ đằng sau nhìn hồi lâu, vừa gật đầu hài lòng: "Mạn QUân a, con chính là không hợp trang điểm, nhìn một cái như vậy lại vừa thu thập, ngay cả bà già như mẹ nhìn còn thích, đừng nhắc tới Nhị thiếu."

Mạn Quân sắc mặt đỏ lên, trong gương kia một người bộ dáng xinh đẹp làm cho mình tâm cũng hơi nhảy lên, trước đây cô yêu thích những trang phục có tính chất hoạt bát, nhưng không ngờ chính mình mặc vào trang phục ưu nhã, lại thoạt nhìn cũng động lòng người, Thiệu Đình nhìn thấy cô như vậy sẽ phản ứng gì?

Muốn, trong lòng cũng có chút hoảng hốt, trong trí nhớ, Phó Tĩnh Tri kia, đều là xiêm y hai màu đen trắng, nhìn tuy là ưu nhã, nhưng cũng thiếu mấy phần ý vị nữ nhân, lại càng thêm dung mạo của cô ta cũng không được gọi là đẹp, trái lại so với cô còn kém hơn, có lẽ...

Mẹ nói đúng, bất quá bây giờ Phó Tĩnh Tri đối với Mạnh Thiệu Đình lãnh đạm, hắn trái lại mới có chút để bụng, năm năm trước hắn cực không thích cô ta, hiện tại không có đạo lý gì không bỏ xuống được.

Xe chạy không sai biệt lắm tầm bốn mươi phút đã đến khu biệt thự mai vườn, hoàn cảnh ở đây so với Mạnh gia ở trung tâm hơi bất đồng, cực kì yên tĩnh lại rất đẹp, Mạn Quân mắt nhìn màu xanh ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần nổi lên chút chua xót, mấy ngày qua, Thiệu Đình vẫn ở trong này sao? Ở đây rất yên tĩnh, cùng nữ nhân kia sao?

Đừng cái loanh quanh gấp khúc, hai bên đường đều là phong cảnh đáng yêu, hai bên đường là đồng ruộng chỉnh tề, xanh mướt làm cho người ta nhịn không được tâm sinh thoải mái, xe chậm rãi dừng lại,Mạn Quân lập tức nhìn thấy biệt thự kia, không quá lớn, thế nhưng tinh xảo độc đáo, làm cho người ta chú ý.

Cô cùng Trầm phu nhân xuống xe, tài xế đi ấn chuông cửa, đợi rất lâu mới có người hầu đi ra kì dị hỏi: "Các người tìm ai?"

Từ ngày tới biệt tự cho tới bây giờ, cũng chưa từng có khách tới, hôm nay đột nhiên có người đến, người hầu tất nhiên là hiếu kỳ.

Trầm phu nhân cười, phong thái ung dung hào hoa làm cho người ta nhìn không khỏi âm thầm ca ngợi, bà lễ phép miệng dưới, nhưng vẫn là mang theo một chút từ trên cao nhìn xuống: "Ta cùng vị hôn thê của nhị thiếu đến gặp Phó tiểu thư."

"Vị hôn thê của nhị thiếu?" Người nọ cả kinh, ánh mắt không khỏi hướng Mạ Quân, sắc mặt Mạn Quân có chút hồng, không khỏi cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi.

"Đúng, thiếu gia các người hôm nay có ở đây không?" Trầm phu nhân phụ cận một bước, ý bảo người hầu mở cửa.

"Thiếu gia hôm nay không có đây, thế nhưng thiếu gia phân phó, ở đây không có ai ngoài hắn được vào, bất luận kẻ nào cũng không được vào."

"À, Vậy không thì ngươi gọi điện hỏi thiếu gia, mẹ ruột của hắn tới có cho vào không?"

Trầm phu nhân còn không kịp mở miệng, lại nghe đến phía sau vang lên, sau đó Mạnh phu nhân liền vẻ mặt uất hận xuống xe, nghiêm nghị quát.

Người hầu kia hoảng sợ, ánh mắt đảo qua tài xế của Mạnh phu nhân, trong lòng biết đây đúng là phu nhân tới, hắn không dám giằng co, đành phải mở cửa.

Mạnh phu nhân cười lạnh một tiếng, cùng Mạn Quân và Trầm phu nhân hướng bên trong đi vào, vừa đi, âm thanh không cao không thấp nói: "Nếu hôm nay ta không đến, lại để cho đứa nhỏ Mạn Quân này chịu ủy khuất, bà thông gia, hôm nay khéo như vậy, tôi cũng muốn xem nữ nhân kia có thể làm ra sóng lớn gì."

Trầm phu nhân nghe trong lời nói của Mạnh phu nhân rất có ý tứ, rất nhiên là vui sướng, nét mặt lại có chút thương tiếc nói: "Đàn ông bên ngoài gặp dịp thì chơi, nguyên không nên nói cái gì, nhưng lần này Thiệu ĐÌnh thực sự có chút quá phận, Mạn Quân chịu ủy khuất như vậy không được, nếu không phải ta hỏi, nó tất nhiên không chịu nói, không dối gạt bà, ta lần này nuốt không trôi cục tức này, nên mới kéo Mạn Quân tới đây..."

Mạnh phu nhân hoảng cầm tay bà ta, trên mặt có chút áy náy, miệng lại mang theo vài tia lãnh ngạnh nói: "Nguyên là nhà chúng tôi không đúng, Thiệu Đình lần này thực sự nên đánh, bà cũng nhìn đi, bất quá nữ nhân kia, muốn sinh sự dưới mắt tôi? Đạo hạnh còn chưa đủ."

Trầm phu nhân nghe nói như vậy, tâm không khỏi buông hơn phân nửa, khóe môi mân lên, nhợt nhạt cười nói: "Phu nhân bà xưa nay thương Mạn Quân, vì thế tôi mới yên tâm đem con gái mình gả cho nhà các người."

Mạnh phu nhân cũng cười nói, vô cùng thân thiết vén tóc Mạn Quân, vẻ mặt yêu thương: "Trong lòng tôi cũng chỉ nhận Mạn Quân là con dâu."

"Bác gái..." Mạn Quân nghe các trưởng bối nói như vậy, mặt liền đỏ hơn nửa, xấu hổ nói: "Mẹ, người cũng nói lung tung."

Mạnh phu nhân cùng Trầm phu nhân cười, ba người liền đi tới trước cửa, xa xa nhìn vườn hoa cách đó không xa có một người đang đứng, ba người liền ngừng bước.

Mạn Quân ngẩng đầu nhìn lại, lòng không khỏi chìm vào đáy cốc.

Trong vườn hoa kia thực sự tất cả đều là hoa sơn chi, nhưng vẫn chưa từng nở hoa, một người đứng đó,chỉ nhìn được một bóng lưng, cô ta cũng mặc bộ đồ thời trang mùa xuân màu hồng, thậm chí màu sắc so với bộ trên người Mạn Quân còn đẹp hơn mấy phần, tóc dài xõa xuống vai, chỉ là lười nhác rối ở sau lưng, mặc dù cuối mùa xuân khí trời có chút lạnh, còn muốn xuyên qua mấy tầng sam y, cô ta thoạt nhìn không mập mạp, trái lại còn là một bộ dáng thướt tha, đơn bạc làm đau lòng người.

Một chiếc đai lưng tinh tế bên hông, khiến eo cô cảm giác không đầy nắm tay, làm người ta nhìn nhịn không được sinh thương, Trầm phu nhân trong lòng bỗng nhiên đảo trừu một ngụm lãnh khí, ngay cả Mạn Quân đều có chút trố mắt đứng bất động.

Tựa hồ nghe thấy phía sau có động tĩnh, nguyên bản trong vườn này hoa chưa nở nên Tĩnh Tri rơi vào trầm tư, chậm rãi xoay người lại.

Cô không trang điểm, tóc đen nhánh lóe sáng, sợi tóc hạ đôi mắt tĩnh như đầm, cô gầy đi rất nhiều, mặt thoạt nhìn quá bé, khí sắc lại vô cùng tốt, da thịt trắng nõn trong suốt, nhưng lại nhuộm vài tia đỏ ửng, yêu kiều miễn cưỡng, hai lúm đồng tiền ẩn hiện, mắt như nước mùa xuân nhìn đối diện ba người, nhưng ngay cả gợn sóng cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.